Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương (xem 4280)

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương

m đắm trong thứ hy vọng đáng ra không nên có này.
Ôi, sao người tôi lại bị đè nặng thế này? Ngay cả cử động cũng khó khăn, ai nói cho tôi biết là cái vật ngu ngốc không biết thương hoa tiếc ngọc nào đang muốn ám sát tôi đi.
Vừa cựa quậy người, vừa lọ mọ mở mắt ra, tôi bị hình ảnh trước mắt làm cho hoảng sợ, thiếu chút nhảy dựng lên.
Đây là cái gì? Không phải tôi mơ ư? Giấc mơ kia là thật sao? Hắn, tên độc ác này đang ở ngay bên cạnh tôi đây sao?
Hơi thở của ai đó phả lên mặt tôi, sự ấm áp hoàn toàn dẹp bỏ những nghi ngờ ngớ ngẩn trước đó. Không phải mơ, thật sự không phải mơ. Tốt quá rồi! Tôi đúng là bị thức ăn làm cho mụ đầu, đến ngay cả thực hay ảo cũng không phân biệt được rồi. Rõ ràng còn chạm vào được cơ mà, sao có thể giả được chứ.
Con người này có một ưu điểm rất lớn, đó là khi hắn im lặng không nói hay làm những điều sằng bậy thì rất giống với hình tượng nam chính trong các tiểu thuyết ngôn tình tôi đã từng đọc. Giống như lúc này đây: những sợi tóc mềm mại rủ xuống trước vầng trán cao rộng, chạm cả vào đôi mày cương nghị đã không còn cau lại như khi thức; sống mũi cao thẳng, tinh tế, làm cho người ta chỉ muốn chạm vào; đôi môi mỏng hơi cong lên vẻ như rất thỏa mãn, vui sướng; hơi thở ấm áp đều đều, mang theo hương bạc hà thơm mát, tạo cho người khác cảm giác an toàn; hai hàng mi vẫn khép, thỉnh thoảng khẽ rung rung, tôi có thể tưởng tượng được cả thế giới bên trong không gian sâu thẳm ấy, nó khiến cả người tôi nhiệt huyết sôi trào… Càng nhìn càng thấy…ĐẸP TRAI QUÁ!
Ôi cái má này, rất muốn nhéo. Sau đó liền nhéo một cái.
Cái mũi này, rất muốn chạm vào. Chạm một cái.
Còn cái miệng này, cứ chúm chím đỏ hồng như thế, phải chăng là đang mời gọi người ta đến thưởng thức?
A.a.a…..tôi đang nghĩ cái gì thế này?
Sao tên này lại có vẻ quyến rũ chết người như thế? Đến tôi đây quen biết hắn bao năm nay cũng thiếu chút nữa sa chân vào hố lửa rồi. Không được! Không thể được! Tôi không nên ở gần hắn nữa, nếu không không sớm thì muộn thú tính của tôi cũng nổi lên mà ăn thị hắn mất. Chết mất thôi, chết mất thôi!
Ông trời tha tội cho con, sau này con không dám nghĩ bậy nữa đâu! Tôi vừa tự nhủ trong lòng vừa đẩy cánh tay đang ôm mình ra. Phải chăng tôi thuộc thể loại thấy sắc quên tất cả? Tại sao vừa rồi mắt còn đỏ hồng muốn khóc vì xúc động, giờ này đã bị mấy suy nghĩ không tốt này đánh bại rồi? Đứa trẻ không có tương lai, không tương lai a…
Ai đó đang ngủ thực sự ngon lành, khẽ cựa mình nhăn mày phản đối hành động phá đám nãy giờ của tôi.
- Gà mái à, để tôi ôm chút nữa thôi. Lát tôi làm bữa sáng cho, nhé?_Ai đó mắt không buồn mở, giọng nhì nhèo như làm nũng, không những không buông tay, thay vào đó còn kéo tôi lại, ôm chặt hơn, gác cả chân lên người tôi, mặt chôn trong tóc tôi, hít hít mấy cái.
Sau đó tôi liền nghe thấy tiếng thở đều đều trên đầu mình phát ra. Mẹ nó, sao hắn lại dùng cái giọng nhão nhoét phát buồn nôn của mấy kẻ yêu nhau nói với tôi? Hơn thế nữa, còn nói cái kiểu mập mờ như thế, muốn làm cho người khác nghĩ bậy bạ đến chết sao?
- Nguyễn Hoàng Bách._Mau mau bỏ cái chân xuống, cùng với nhích cái mặt cậu ra chỗ khác cho tôi! Có biết rằng mới sáng sớm mà đã muốn ám hại người khác là rất không có đạo đức không hả?
Giống như không nghe thấy tôi gọi, tên Bạch công tử kia kéo tôi sát vào chút nữa, lại dụi dụi vào tóc tôi mất cái tìm tư thế thoải mái nhất mà ngủ tiếp.
- Nguyễn Hoàng Bách._Tôi gọi lần thứ hai, giọng nói có chút run run.
Nóng quá, nóng quá! Xấu hổ chết mất thôi. Cả người tôi từ đầu đến chân đã có thể so sánh với tôm luộc được rồi, cộng thêm với việc đang nằm gọn trong chăn bông thật dày, đã nóng càng nóng hơn…
hơn…
Tên họ Nguyễn kia phát ra mấy tiếng bất mãn trong cổ họng, cánh tay rời khỏi eo tôi.
- Hôm nay gà mái hư quá!_Kèm theo câu này, cánh tay mới nhấc lên hạ xuống, trúng vào…
Một tiếp “Bụp…” thanh thúy phát ra. Qua lớp chăn thật dày tôi không hề cảm thấy đau chút nào, thế nhưng…thế nhưng…Tôi cứng đờ mất mấy giây mới hoàn hồn.
MẸ NÓ, hắn dám tét MÔNG tôi? Sao hắn có thể chạm vào chỗ nhạy cảm đó chứ? Sao có thể làm ra hành động vô liêm sỉ mang tính chất sàm sỡ như thế với tôi? Hắn lại còn, lại còn rất hồn nhiên như việc không liên quan đến mình, tiếp tục ôm tôi đi ngủ.
“A..a.a.a…..” Trong đầu tôi hỗn hoạn đến mức phát điên, luồng khí nóng chạy từ đầu đến chân, lại từ chân lên đầu. “Bùm…” dường như có tiếng nổ ở đâu đó phát ra. Tôi điên mất rồi!
“Huỵch…” Vì thế chưa đầy 3 giây sau, một vật thể nặng mấy chục kg lăn từ trên giường xuống đất do chịu lực tác động cực mạnh từ cái chân đang bừng bừng “thẹn quá hóa giận” của tôi.
Tôi không thể ở gần tên này thêm được. Hắn quá nguy hiểm! Tôi sợ sẽ không kiềm chế được bản thân mà phát cuồng vì con người này mất. Mà quan trọng nhất đối tượng lại là kẻ mà bao năm qua tôi coi như cùng giới với mình, để hắn biết được thì còn gì là mặt mũi của Thảo Ngân này nữa.
Vật thể dưới đất kêu lên vài tiếng, lồm cồm bò dậy, ánh mắt hoang mang ngơ ngác đến đáng yêu nhìn tôi, ý hỏi tôi chuyện gì vừa xảy ra.
Chạm phải ánh mắt ngây thơ khiến người ta muốn nhào đến cắn vài miếng của Bạch thối, tôi cảm giác như máu toàn thân lần này đổ dồn hết lên mặt, sau đó tích tụ ở mũi chuẩn bị đi ra ngoài, vì thế cấp tốc vùng người đứng giậy, ném chăn chùm lên người ngồi dưới đất, vội vàng khoác áo đi ra ngoài. Tôi đảm bảo nếu tôi ở lại quá một giây nữa, sẽ có án mạng xảy ra đấy.
Lúc tôi đánh răng rửa mặt thay quần áo xong, vẫn không biết nên đối diện với tên háo sắc kia như thế nào. Nhớ đến ánh mắt ấy, hơi thở ấy, đôi môi ấy…A..a..a…Vì sao lúc này trí nhớ của tôi lại tốt đến mức dã man thế này? Làm sao bây giờ? LÀM SAO…
Bạch công tử thấy tôi lảng tránh mình, liền dang hai tay đứng giữa cửa không cho tôi đi qua, rõ ràng trưng ra vẻ mặt nghiêm túc thế mà ánh mắt lại như oán phụ bị người ta thương tổn, ừm, còn có chút…lo lắng không rõ nguyên do trong đó nữa.
Tôi mím chặt môi, cúi đầu đẩy người Bạch thối sang một bên, nhưng hắn vẫn đứng đó như cây đã bám rễ, càng trừng mắt nhìn tôi.
Chặn đường ép cung? Hắn tưởng hắn vẫn còn ở cái tuổi có thể chơi trò trẻ còn này à? Tôi không thèm chơi với hắn đâu.
Tôi vừa xoay người bước được mấy mét, cánh tay liền bị người ta kéo lại, hai vai bị giữ lấy, ép tôi nhìn thẳng người đối diện.
- Cậu sao thế?
Nhìn hắn một chút, tôi cảm thấy tim đập nhanh hơn bình thường mấy nhịp, vội vàng cụp mắt không nhìn nữa, chọn đáp án im lặng. Làm ơn đi, có thể đừng mưu sát tôi nữa hay không? Tôi thừa nhận bao năm qua mình mắt mù mới không thấy vẻ đẹp của cậu, thế nhưng cũng không nên dùng nó để tấn công tôi dồn dập thế này chứ.
- Nói cho tôi biết đi, có phải cậu có chỗ nào không khỏe không?
Tôi vẫn cúi đầu, có chút chậm chạp lắc nhẹ. Hắn thở ra như trút được gánh nặng, cánh tay đặt trên vai tôi thả lỏng ra một chút. Nhưng sau đó…
- Hay là…cậu đến ngày?
Ý kiến này vừa được phát biểu, tôi thiếu chút nữa thổ huyết ngã lăn ra đất. Đầu tôi không tự chủ được ngẩng phắt lên, mắt trợn lớn, hai má ban đầu chỉ hơi phiếm hồng chốc lát đỏ lựng. Một vấn đề tế nhị như thế mà cái tên này nói ra hồn nhiên như “Hôm nay trời nắng.” là

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cuộc đời có bao nhiêu ngày vui?

Tử vi tuần mới của 12 cung hoàng đạo từ 20/03 – 26/03/2017

Phan 2 40 ảnh bìa Facebook đẹp mới nhất - Cover FB

Điện hạ, thần biết sai rồi!

Mệt rồi thì cứ nghỉ đi!