Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương (xem 4254)

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương

như vậy, nhưng mà trước đây, mỗi khi lạnh giống như bây giờ, tôi sẽ được người ta cho mượn áo để mặc. Người ta là nhà giàu mà, áo của người ta là đồ đắt tiền, vì thế đương nhiên sẽ rất ấm, lại bông nhẹ nữa. Có lần tôi mượn quên trả, mà người ta cũng không đòi, vậy nên trong tủ đồ của tôi, hình như có treo hai ba cái của người ta thì phải.
Cơ thể tôi có lẽ hơi yếu, nhưng gắng gượng mãi cũng đi đến được cửa sổ. Cửa vừa hé, gió đã lao tới, lạnh quá! Tôi bất giác thu người lại nép sát bên mép cửa, ánh mắt vô tình lướt qua phía bên kia đường rồi dừng lại. Sau gốc cây đó, bóng dáng ấy, là hắn, LÀ HOÀNG BÁCH. Hắn ở đó, hắn đang nhìn về phía tôi, nhưng thấy tôi nhìn đến liền xoay người bỏ đi.
Giật mạnh kim truyền ở tay ra, tôi mở cửa lao đi. Hắn không thể làm thế! Ít ra cũng phải nói với tôi mấy câu chứ? Sao có thể cứ như vậy mà đi được? Sao hắn có thể đối xử với tôi như thế?
- Con gái…_Mẹ bị tôi va phải có chút giật mình.
Tôi gạt tay mẹ đỡ mình ra, vừa bước lảo đảo vừa cố nói nhanh nhưng lại càng vấp.
- Mẹ…cậu ấy…cậu ấy ở đó…con…cậu ấy đang đi…
- Ngân, bình tĩnh lại con._Mẹ kéo tôi lại, dùng sức ôm chặt tôi, vỗ về thì thầm_Có mẹ ở đây, mẹ ở đây rồi!
- Mẹ, cậu ấy, cậu ấy không muốn làm bạn với con nữa…
- Ngoan nào, ngoan nào. Không phải như thế đâu, không phải thế.
Tôi mím chặt môi, run rẩy kìm nén. Tại sao đối sử với tôi như vậy? Tôi đã làm gì sai? Cậu mới là người sai chứ!
- Thằng Bách nó không muốn con vì nó mà gặp nguy hiểm mới làm như vậy. Con là bạn nó mà, con nên hiểu cho nó, như vậy nó mới không áy náy, được không?
Mẹ dùng tay vỗ nhè nhẹ phía sau lưng tôi. Tôi tựa đầu vào vai mẹ im lặng nghe tiếng nước rơi. Hắn không muốn tôi gặp nguy hiểm ư? Hắn là vì tốt cho tôi, muốn tôi sống yên ổn sao? Nhưng hắn có biết không, cảm giác của tôi lúc này, còn đau đớn, khổ sở hơn cả gặp nguy hiểm hay đối mặt với cái chết. Mất đi người bạn mình coi như một phần cơ thể, dễ dàng với hắn đến mức xoay lưng là ổn, nhưng với tôi, tôi làm không nổi. Tôi không máu lạnh như hắn, tôi chỉ là một người bình thường mà thôi, và tôi có trái tim…
Ngay sau đó, tôi nhập viện hai ngày. Mọi người ai nấy đều vì tôi mà gầy đi không ít, nhìn còn già đi vài tuổi, làm cho tôi đây có cảm giác mình trở thành tội nhân thiên cổ. Vì vậy khi trở về, tôi không còn một chút dấu hiệu nào khác lạ, bình thường giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, bình thường đến mức khác thường. Mọi người ban đầu đều không tin tưởng, luôn luôn phân công nhau ở bên tôi canh chừng.
Hàng ngày tôi đến trường rồi đi làm thêm ở quán ăn của anh họ chị Hân, rảnh dỗi thì đi mua sắm với các chị em, chơi game với anh trai, hoặc đi chợ nấu ăn cùng mẹ, rảnh hơn nữa thì ngồi chơi cờ tướng với bố mặc dù chẳng hiểu luật, cứ đi loạn cả lên. Thỉnh thoảng thằng nhóc Quân còn trở tôi bằng xe đạp lượn lờ khắp nơi cho hết ngày. Chủ nhật tôi lại đến đối phó với bà Thạch một lát, đợi bà ấy về thì tôi cũng về giúp mẹ làm cơm trưa là vừa. Mọi người thấy tôi vui vẻ, yêu đời như vậy, mới dám tin tôi không sao nữa rồi.
Trải qua 20/11 rất nhiều ý nghĩa, sắp tới lại là những ngày vui. Thấm thoắt đã hơn một tháng trôi qua kể từ ngày đó.
Cuối tháng này là Noel, cũng là sinh nhật tôi. Bởi vì cuối năm nên ai cũng có rất nhiều việc cần làm, tôi đành tự mình lo liệu hết thảy. Đã đau đầu đến cái mức đó rồi, vậy mà có người vẫn không để cho tôi yên, ngày nào cũng đến tìm tôi kêu khóc sụt sùi mới khổ tôi chứ.
- Anh Tuấn, em đã nói rất nhiều lần rồi mà. Anh em có người yêu rồi, hai người họ đang rất hạnh phúc, anh em còn sắp cầu hôn chị dâu nữa. Cho dù không có chị ấy, thì anh em vốn là một người rất truyền thống, anh có làm cách gì cũng không bẻ cong anh ấy được đâu. Cái này là em nghĩ cho anh thôi, không may hôm nào anh ấy mà nổi điên đánh anh thì sao? Đến lúc đó sẽ không ai cứu nổi anh đâu. Vậy nên anh nghe em, đừng phá đám họ nữa, nha. Anh chỉ cần tìm một người khác thích hợp, anh mến người ta, người ta cũng mến anh là được rồi, anh đâu cần mệt mình mệt người thế này chứ, đúng không?
Tôi nói một tràng cũng muốn phục mình luôn. Rất thuyết phục có phải không?
Anh già buồn bã nhìn tôi, nhìn đến mức tôi cảm thấy mình có tội mới dã man. Vâng, người đang làm phiền tôi đây chính là cháu của ông bà Thạch, cũng là đối tượng xem mắt gần đây nhất của tôi, Đỗ Gia Tuấn. Tôi lại mủi lòng, dang tay cho anh ta một cái ôm, để anh ta tựa vào vai, vỗ vỗ lưng anh ta an ủi.
- Bạn em cũng nhiều người được lắm. Em sẽ tìm hiểu xem ai thích hợp, rồi giới thiệu cho anh, có được không?
Anh già nghe vậy hơi gật gật, còn sụt sùi làm nũng. Trời đất ơi, sao tôi có cảm giác tôi sắp biến thành bà mẹ trẻ rồi vậy? Còn người đàn ông cao lớn này, vì sao chỉ ở trước mặt tôi mới có bộ dạng thiếu nữ, trước mặt người khác thì lại vô cùng nam tính? Vì sao a?
- Thảo Ngân, mặc dù anh và anh em không thể thành đôi, nhưng em lại rất tốt với anh. Từ giờ anh coi em là bạn, nếu cần anh giúp gì, giúp được anh nhất định sẽ không ngại giúp em đâu._Gia Tuấn cầm tay tôi giống như chị em tốt, cực kỳ chân thành, hết sức thân thiết mà nói.
- Ok, ok!_Tôi rút tay ra, vỗ vai Gia Tuấn tỏ ý đón nhận thành ý của anh ta._Người ta muốn giúp đương nhiên em cần rồi. Thế thôi nhé, em đang có việc cần làm, khi khác gặp anh sau.
- Việc gì thế? Anh có giúp được không?_Thấy tôi chuẩn bị đi, anh già liền bám theo.
- Em muốn tổ chức sinh nhật ở ngoài, nhưng lại trùng với dịp lễ, người ta đặt chỗ hết rồi, nên bây giờ em vẫn còn đang tìm đây._Dù sao thì cũng coi như là bạn rồi, tôi còn ngại gì mà không nói cho anh ta biết chứ.
- Vậy đến chỗ bạn anh đi, anh nói với nó một tiếng.
- Chỗ nào? Mau dẫn em đi xem._Tôi phấn khích kéo tay anh ta._Mà coi như quà anh tặng em, không mất tiền nhé?
- Ừ, anh trả. Giờ anh đi thanh toán rồi đưa em đi xem luôn._Nói rồi chúng tôi ra khỏi phòng, đến quầy thu ngân trả tiền rồi rời đi. Chúng tôi nói chuyện mật thiết mà, vậy nên anh già không dám nói ở nơi đông người, lần nào cũng mời tôi đến mấy quán nước sang thế này, còn là phòng riêng biệt.
Chọn được chỗ tổ chức hợp ý ở quán hát rồi, tôi vui vẻ hẹn lại ngày giờ, sau đó mới bái bai anh bạn già đi về. Đúng là sát ngày lễ có khác, đâu đâu cũng tràn ngập không khí Noel, sắc đỏ trắng chiếm lĩnh khắp nơi. Thực ra sinh vào ngày lễ cũng tốt lắm, bởi vì sẽ không bao giờ quên sinh nhật của bản thân, cũng không ai quên sinh nhật của tôi. Nhưng mà ngày lễ thì mọi người thường có kế hoạch đi chơi riêng, mọi năm chỉ có những ai còn độc thân mới tham dự tiệc sinh nhật của tôi thôi, còn lại các đôi đều chỉ tặng quà cho tôi vào buổi sáng, đến buổi tối là vắng mặt. Không biết năm nay còn được mấy người đón sinh nhật cùng tôi đây?
Và qua ngày hôm sau, chính là sinh nhật tôi.
Từ sáng sớm cả nhà đã chạy qua phòng tôi náo loạn. Mẹ đại nhân tặng tôi một cái giày, bố thân yêu tặng cái còn lại, hợp thành một đôi cao gót đính đá vô cùng xinh đẹp đáng yêu. Anh trai chắc lần này có chị Hân tư vấn, không còn đưa phong bì cho tôi nữa, thay vào đó mua cho tôi balô da, có in hình “đầu lâu xương chéo” ngay phía trước, nhìn rất ngầu nhé! Và bất ngờ hơn cả là bạn nhỏ Tiểu Hắc nhà ta, anh bạn

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Băn khoăn vì lời đề nghị ‘giúp đỡ’ của người yêu cũ

Cuộc đời có bao nhiêu ngày vui?

Thiếu Một Chút

Lén Lút Yêu Em

Truyện Em, Cô Ấy Và...Chúng Ta Full