Gia sư “bất đắc dĩ” - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Gia sư “bất đắc dĩ” (xem 2762)

Gia sư “bất đắc dĩ”

ược chị kể về nói, nhân vật chính đương nhiên là ba và mẹ của cô. Chị kể, lúc đó cô chưa được sinh, ba mẹ đã có 1 nhiệm vụ khá quan trọng. Đó là nhiệm vụ tìm và thủ tiêu tên giết người hàng loạt ngay. Và rồi họ cũng thấy nhưng khi hắn ta đã lấy cả ngân hàng mà làm con tin. Có 1 người phụ nữ tình nguyện làm con tin, cô gắng khuyên hắn. Khi hắn đinh buông vũ khí thì ba cô đã xông vào tới tấp. Điều đó khiến hắn càng kích động, lập tức không thương tiết mà xả súng tấn công, và viên đạn đã găm thẳng vào ngực trái của người phụ nữ đó. Cô con nghe được có 1 người đàn ông đã khóc, trách cảnh sát làm việc tất trách, ôm lấy xác vợ mình, chôn cất cẩn thận, rồi ngồi đó mãi suốt 1 tháng…


– Đúng là do tự nguyện! Nhưng tại sao lúc đó nếu cha cô không chạy vào thì vợ ta không chết rồi!?? Bọn chúng nghĩ mình là người duy nhất xử lí được tình huống cấp bách này. – Ông ta gằn giọng – Ta đã điều tra và xác đinh là chúng đang ở đâu… Ấp ủ kế hoạch trả thù. Lúc đó, gia đình cô đã đi chơi, đó chính là cơ hội duy nhất để trả thù mọi thứ.


– Cái… Cài gì…? Ông chính là kẻ đã đánh bom… Vậy ông cũng là người giết cha mẹ tôi và Cao Thành. Ông làm việc đó để làm gì chứ??? – Mắt cô chực trào ra nước mắt…


– Để cô cảm nhận được thế nào là đau khổ khi mất người thân của ta!!! – Ông ta cười to, nói tiếp – Hôm nay là ngày quan trọng. Ta sẽ có quà dành cho cô. Hãy tận hưởng nhé! – Xong, ông ta đẩy tay lên bánh xe lăn đi ngược lại mà thảnh thơi bước ra chiếc xe đang chờ sẵn.


Cô ngạc nhiên khi ông ta nói… gì mà ngày quan trọng… còn quà… lại còn bảo tận hưởng là gì chứ? Cô thật không hiểu…


Mãi suy nghĩ, giờ cô mới phát hiện, nãy giờ Cao Thành đã đi khá lâu rồi mà sao vẫn không thấy về… Cô bắt đầu cảm thấy hoang mang… cảm thấy bất an… Cô đứng dậy, đưa mắt nhìn xung quanh rồi chạy đi tìm hắn…


– Cao Thành!!!



– Không! KHÔNG!!! – Cha cậu nước mắt chảy ròng trên khuôn mặt, chạy đến bên cạnh người phụ nữ – Không! Em không được chết! Không! Làm ơn, em đừng ngủ mà, anh xin em!!!


Mẹ cậu chẳng thể nói được gì, chỉ giơ tay lên mà chạm vào người đàn ông của mình, rồi lại xoa đầu đứa con ngây thơ trước mặt. Trên môi của mẹ cậu vẫn giữ được nụ cười, nụ cười cuối cùng mà mẹ đã dành cho cậu bé. Rồi mẹ cậu ra đi, đến một nơi xa lắm…


Kể từ khi mẹ cậu mất, cha cậu chuyển cả nhà đến nơi khác… Và cha cậu không còn quan tâm cậu như ngày trước nữa, cha cứ chui vào phòng làm cái gì đó… Rồi 2 năm sau, năm cậu lớp 3, một hôm, cha ra ngoài nhưng không thấy về, vài ngày sau thì người ta bảo là cha cậu đang ở bệnh viện với tình trạng phỏng 65% phần bên trái… Sau, cha phải đi điều trị ở nước ngoài. Cậu được sống chung với nhà ngoại.


Mẹ đã đi xa, cha cũng không ở gần, cuộc sống đối với cậu chỉ là 1 màu đen… Và rồi, cậu đã biết thế nào là cuộc sống đẹp. Lớp 5, cậu được lớp bầu làm chức vụ “Bảo vệ vườn”. Nói chung thì chức đó chỉ là trực vườn của trường thôi. Ngày hôm đó là ngày cậu trực, cậu đợi mọi người về hết, còn mình thì thông thả trực vườn.


Soạt!


Một âm thanh tuy nhỏ nhưng khiến cậu giật mình, lập tức quay sang


– Ai đó!


Không 1 tiếng trả lời, cậu đành lần theo âm thanh mà tìm ra… Là 1 nơi rất đẹp, ở đây chỉ trồng loài hoa màu trắng. Giữa 1 khu vườn trắng tinh khôi, hiện hữu 1 bóng hình khác, váy màu xanh nhạt và thêm 1 chiếc nón vành to, mái tóc đen óng ngang lưng…


– Là… ai?


– A… – Nghe tiếng động, cô bé đằng đấy quay sang, khuôn mặt ngạc nhiên rồi khi thấy kí hiệu “Bảo vệ vườn” bên lai áo trái của cậu, cô bé cười nhẹ nhìn. Lúc này, khung cảnh như một bức tranh, cô bé nói


– Xin lỗi… em… phiền anh à…?


– À… em làm gì ở đây? Đáng lẽ em phải về chứ…? – Cậu nói, vẻ ngượng ngùng hiện rõ trên mặt cậu.


– Em xin lỗi… Do mãi ngắm hoa nên quên mất… Em sẽ đi về ạ. – Cô bé xấu hổ, lễ phép cúi đầu chào rồi bước đi. Khẽ lướt qua cậu, mùi hương thơm đến lạ kì. Sau khi hình bóng khuất đi, cậu nhìn về hướng cô bé đã đứng… Là khu vườn trồng hoa… Ly ly.



– Cậu đang kể… về cậu? – Cao Thành không ngờ lại nắm bắt thông tin nhanh đến thế, phát hiện ngay. Anh nhìn hắn không chút ngạc nhiên, như biết hắn sẽ đoán được vậy. – Còn… cô bé ở vườn hoa… có phải…? – Hắn ngập ngừng, giọng nói tỏ vẻ không tin


– Đúng! Cô bé đó là Ái Nhi. – Khang nói, nghiêm túc vô cùng, có lẽ anh đã giấu chuyện này quá lâu rồi.


Yumi: Xin lỗi vì đã để mọi người đợi, cuối cùng cũng xong, ta viết không hay nên mọi người cứ ném đá thẳng tay nhé, với lại ủng hộ ta bằng mấy lời bình đi~ vote cũng được! Ta vui lắm~



– Vậy anh nghĩ chúng tôi là ai? – Cô hiện giờ đang cúi gầm mặt phần bóng tối của cái nón vành che đi cảm xúc đôi mắt của cô. – Liệu anh có biết chuyện ba anh đã làm 10 năm trước không? – Cô cũng cười tự mãn. Anh ngước lên, bắt gặp ánh mắt ướt lệ.


– Chuyện gì chứ? – Anh hoàn toàn không hiểu cô nói gì.


– 10 năm trước, có 1… Không 2 gia đình mới đúng, đã bị sát hại bởi quả bom tự chế. Trong đó, có 4 người chết và 4 người bị thương… Anh đã từng nghe qua chưa?


Anh ngớ người, đây chẳng phải là vụ thảm sát chấn động lúc đó sao? Anh im lặng, cô tiếp tục nói.


– Với lời kể của 2 trong số 4 nạn nhân bị thương là họ bị một người đàn ông ám hại. Và người đàn ông đó… – Nói đến đây, cô im bặt. Điều đó khiến cho anh càng tò mò hơn, người đàn ông mà cô kể là ai chứ, làm gì liên quan đến… Khoan đã… Chẳng lẽ… Không thể nào…


Hắn im lặng chăm chú, thật ra… có chuyện gì thế? Hắn bỗng nhiên phát hiện mắt cô sưng húp… Chắc là do khóc nhiều. Nhưng tại sao lại khóc chứ? Rồi cô nói gì đó… gì mà là kẻ giết người… Không hiểu một chút gì… Nếu dựa vào lời cô kể, hắn ngờ ngợ ra điều gì rồi…


Cô vẫn cúi mặt xuống, cánh tay dần dần dịch chuyển lên trên, chỉ thẳng vào anh – Người đó chính là… BA CỦA ANH!!! – Vừa dứt lời cô ngước mặt lên, ướt đẫm. Đau đớn này cô đã nhận đủ rồi, tại sao lại là ba anh chứ?


Khi lúc vô tình ngã, cô phát hiện ra bức thư, và cả… 1 tấm hình vừa mới chụp cách đây vài ba ngày. Tấm hình là 1 chàng trai thân quen – là Khang, bên cạnh là người đàn ông… nửa phần bên trái bị huỷ hoại. Kèm theo dòng chữ phía sau tấm hình ‘Gửi con trai yêu của ba’…



Không thể nào… Không, cô không tin vào chính mình, những giọng nói đó, tấm hình đó, là thật. Chiếc điện thoại trên tay cô đã trọn vẹn con số của cảnh sát… nhưng cô run run, tay vô định trên không gian, cơ thể

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cú lừa ngoạn mục của gã trai trẻ và đòn phản pháo của gái già

Anh Là Đồ Khốn Nhưng...Em Yêu Anh Full

Kính Vạn Hoa: Hoạ Mi Một Mình – Nguyễn Nhật Ánh

Chết cười với chuyện chồng đi chăm vợ đẻ

Con Bé Tôi Yêu – Võ Hà Anh