Gia sư “bất đắc dĩ” - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Gia sư “bất đắc dĩ” (xem 2763)

Gia sư “bất đắc dĩ”

u? Tiếng nhạc vang lên, ai nấy đều tìm được bạn nhảy của mình, kể cả nhỏ nữa cơ. Còn lại cô ngồi bơ vơ một mình… Nhưng cô không nghĩ mình lại được ưu đãi đến thế…


Từ đâu, cả một đám đông đa phần là nữ giới đang bu xung quanh hai người nào đó, tiến đến gần cô. Hai người kia nhẹ nhàng nói gì đó là cả đám la hét rồi chạy mất luôn, để lộ hai anh chàng, mặt cô giãn ra hết cỡ…


– Ơ… Khang… Thành… hai người… – Không biết nói gì luôn…


Hai chàng chỉ cười cười, nhẹ nhàng cúi người lịch thiệp. Clgt? Hai người hôm nay rất bảnh. Khang thì mặc bộ vest màu đen, đứng bên trái của cô. Cao Thành thì mặc vest màu xám hơi sáng, đứng bên phải của cô. Cô ngu ngơ nhìn, mặt hiện rõ ba chữ ‘Chuyện gì vậy?’. Cả hai cười nhẹ, khẽ đưa tay trước mặt cô, không hẹn mà đồng thanh


– Em khiêu vũ cùng tôi nhé! – Đơ mấy giây cô mới bình tĩnh được, lắp bắp nói


– Hì… em… em không… khiêu vũ giỏi… cho lắm… – Một câu từ chối không được chấp nhận


– Không sao, anh chỉ cho! – Đồng thanh tập 2 và cô đơ tập . Chưa kịp nói gì nữa thì cả hai tay anh chàng chạm thẳng vào tay cô và ba chấm. Chuyện gì sẽ xảy ra? Ờ thì… Đại hội kết thúc với những tiết mục của lớp cô và mọi người về nhà ngủ. Thế thôi!


Autor: Chap này tào lao quá! Mong m.n góp chút ý kiến cho mấy chap cuối. Chuu xin cảm ơn trước!!!



Cô và nhỏ ngồi ngắm sản phẩm của mình mãi không chán


– Ái Nhi này, sao cậu làm nhiều thế? – Nhỏ thắc mắc, nhìn chằm chằm vào cả khay đầy bánh của cô, hơn 100 chứ chẳng ít…


– Hì hì, tớ làm tặng tất cả mọi người trong lớp mà! – Cô cười vô tư


– A, vậy tớ cũng làm nhìu thiệt nhìu luôn!!! – Mặt nhỏ phụng phụi, lộ rõ vẻ không chịu thua.


Một lúc sau~~


– À này, cậu mua giấy gói chưa? – Nhỏ lại hỏi, mắt không rời chiếc kẹo, tay đang đổ khuôn.


– Ấy chết! Tờ quên mất!! – Cô hốt hoảng suyt rơi cả khay bánh vừa chín. Thế là cô vò đầu, bứt tóc – Làm sao đây? – Nhỏ thấy vậy cười cười nói


– Thôi để tớ đi mua!


Cô gật đầu nói cảm ơn rồi làm nốt mấy cái kẹo còn lại giúp nhỏ.


10′ sau~


– Tadaima~ – Giọng nói từ ngoài vọng vào, là nhỏ về. Nhỏ lon ton chạy thẳng vào nhà bếp, chìa ra trước mặt cô… Oái! Ba chấm…


– C…cái gì thế này?!? – Nguyên một đống bọc giấy.


– Bọc giấy – Nhỏ ngây thơ (ngây thơ nỗi gì!) nói


Cô hết nói, cười méo cả miệng. – Cậu mua bao nhiêu thế?


Nhỏ lại cười – 50 mươi cái thôi! Đang giảm giá, còn tặng thêm 10 cái riêng nữa cơ!!!


50 mươi cái mà bảo thôi á!?! Nhỏ đúng là… hết nói. Cô thở mạnh rồi bảo nhỏ cùng bỏ vào luôn cho tiện. Ngày mai cho mọi người thưởng thức. Tất cả được gói nhanh chóng với mấy bao màu đỏ sọc trắng trong rất hợp. Nhưng hình như dư bánh, kẹo và cả giấy gói. Tặng thêm cơ! Nhỏ lấy năm cái, cô lấy năm cái, chia thật đều rồi cất cẩn thận. Lúc nhỏ về là đã 4 giờ mấy chiều rồi, cô tiễn, không quên dặn nhỏ nhớ bỏ ngay vào tủ lạnh, không thì chảy mất thôi! Cô vào nhà, lên phòng, khẽ nhìn các món quà đáng yêu đang nằm ngay ngắn trong giỏ to cuả cô. Bất chợt cô nhìn thấy 5 cái còn lại được đặt riêng, giấy gói là màu tím, con gấu cực moe và dòng chữ ‘Cute’ bên dưới. Cô thầm nghĩ mình sẽ tặng ai đây?


~o0o~NGÀY HÔM SAU~o0o~


– Chào mọi người! – Hai cô bước vào đồng thanh nói. Mọi người cũng đáp lại và tò mò… Tại sao hai cô đều xách nguyên cái giỏ bự tỏ chảng kia. Cô và nhỏ cười nói đó là quà của mọi người, rồi đi tặng mỗi người. Một bạn nam hỏi


– Oa! Bánh là của Ái Nhi hả? – Cô gật đầu


– Ưm! Bánh ngon quá! Kẹo hơi ngọt nhưng cũng ngon! – Một bạn nữ khen ngợi


– Bla… Bla…


Giờ ra chơi đến, lúc mọi người tranh thủ tặng quà nhân ngày lễ Valentine này. Cô đinh ninh là đến thư viện, nhưng chưa kịp đi ra chạy đi thì gặp người cần tìm, à không hai người cơ chứ!


– Anh Khang, Cao Thành! Em có cái này cho hai anh nè!! – Cô vui vẻ nói. Hai ngươì nhìn nhau một lúc, rồi như tưởng tượng ra gì đó nên mặt cả hai đều đỏ mặt. Cô đưa hai túi màu tím ra, tại vì cho mọi người hết rồi còn lạ đúng 5 gói, 1 gói cho chị cô, 1 gói cho nhỏ, 1 gói tặng thầy Trương, còn lại đúng 2 gói. Cả hai lại nhìn nhau nhưng lần này có một chút tia xẹt điện. Đúng là không biết sao lại có sự trùng hợp đến bất ngờ…


– Thế thôi nhé! Em vào lớp! – Cô cười rồi chạy vào luôn, để lại đoạn đối thoại…


– Hừ, cậu… – Cao Thành gầm gừ


– Gì? Định gây chuyện à? – Khang nhìn hắn nửa cặp mắt


– Cậu là gì của em ấy?


– Là bạn! Nhưng tôi nói trước, cậu dám làm gì Ái Nhi buồn thì đừng trách!! – Anh chau mày, nhìn hắn hơi tức giận… Hắn cũng chẳng làm được gì, chỉ còn đứng đó, hai tay biến thành nấm đấm tự bao giờ…


Autor: Chap này ngắn quá! À, Chuu muốn hỏi, m.n muốn H.E, S.E hay O.E? Tại còn 1-2 chap nữa là hết nhưng để hoàn thành, Chuu có sẵn 3 cái kết rồi, chỉ cần m.n ‘cờm-mem’ giúp! Mong thu được kết quả tốt để truyện đầu tay này có thể kết thúc!!!



Cô quyết tâm không thể không đi dã ngoại, thuyết phục chị mình đủ mọi cách nhưng không có tác dụng, kể cả khi dùng ‘tuyệt chiêu’ cũng không nhằm nhò gì cả. Tức mình cô nói


– Chị hai đang có chuyện gì giấu em phải không?


Chị cô như bị trúng tim đen liền chối – Không… không chuyện gì cả!


– Thế sao chị không cho em đi? Chị năm nào cũng đăng kí cho em đi hết mà, sao lần này kì vậy???


– Tại… tại… Thôi chuyện khó nói lắm, em không cần biết đâu.


– Đúng là em không cần biết nhưng em cần phải hiểu, tại sao chị lại không cho? Chị có chuyện gì thì nói cho em nghe đi!


Chị cô im bặt đi, lặng lẽ bước về phòng, thả một câu nói


– Chị sẽ suy nghĩ…


Ngày hôm sau, chị hai vẫn như thường ngày nhưng có phần hơi căng thẳng. Tối đó, chị cô đã cho cô tham gia dã ngoại, lúc đầu cô ngạc nhiên lắm nhưng cô cũng vui vẻ cảm ơn chị.


Nhỏ biết cô cũng đi nên đăng kí đi chung xe với cô luôn, còn hắn cũng vậy, ấy, bất ngờ hơn là anh Khang cũng tham gia trong khi mình là người đã đi qua nhiều lần. Thật ra mấy ngày trước, cô gặp Khang, anh hỏi cô y chang như câu của nhỏ và cô cũng trả lời như vậy. Lúc đầu, anh nói là “Em đi thì anh sẽ đi, có em anh mới vui!” cứ tưởng là đùa, ai ngờ là thật…


# Chuẩn bị xong hết chưa? Mai đi rồi đó!?# – Tiếng nhỏ vang vảng bên đầu dây kia


– Rồi, bây giờ xem lại có thiếu cái gì không? – Cô hồi hộp nói


# Ờ, hỏi thăm chút, cậu nên ngủ sớm để mai quẩy cùng bọn trong lớp đấy!!!# – Nhỏ cười nói[/p

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tôi đang phụ giúp đám tang thì mẹ tôi xộc vào gọi thất thanh: “Ra mà xem vợ mày mặc cái gì về này”

Có bạn trai đại gia nên tự hào khoe khắp FB, 1 hôm cô bạn gửi cho bức ảnh bạn trai đang giao gà, cô gái đã làm một chuyện gây sốc

Đứa bé lang thang cứ chạy theo gọi Mẹ ơi”, cô thấy thương đưa về nuôi, 15 năm sau nó lại trả ơn thế này đây

Sao người tốt lại khổ vậy?

Đọc Truyện Nè Ngốc Đừng Bỏ Cuộc Online