Gia sư “bất đắc dĩ” - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
pacman, rainbows, and roller s

Gia sư “bất đắc dĩ” (xem 2758)

Gia sư “bất đắc dĩ”

ửng hợp thời trang, đôi giầy thể thao màu đen, ba lô hình chú mèo in rõ, mái tóc được buộc cao lên và chiếc nón kết jean. Ầy, toàn đồ đang giỡn nhưng không hề đơn giản nha. Cô và hắn được chị tiễn ra đến cửa, chị cô nói


– Ái Nhi, em đi nhớ phải thật cẩn thận nha!


– Dạ vâng, chị đừng lo! Em sẽ cẩn thận nhất có thể luôn!!! Em đi nha! – Cô nói rồi chạy đi, Cao Thành định chạy theo thì chị cô dặn


– Chị nhờ em chăm sóc cho Ái Nhi nhé! Chị có linh cảm không tốt đối với chuyến đi lần này của nó…


Hắn hơi ngạc nhiên nhưng rồi nghiêm nghị nói – Em sẽ bảo vệ Ái Nhi đến cùng! Xin chị yên tâm! – Chị cô chỉ gật đầu.


Tiếng cô vang lên từ đằng xa – Chị hai, em đi nha! Cao Thành đi thôi! – Hắn quay sang nhìn chị chào một tiếng rồi chạy theo cô. Vẻ mặt lo lắng của chị cô cũng dãn ra một phần nào đó…


~o0o~


– Ái Nhi! Cậu đến rồi! – Nhỏ lon ton chạy đến, bên cạnh là cậu bạn của nhỏ. – Này, chúng ta đi cùng xe với lớp thầy Trương ấy, mới vừa thông báo xong luôn!


– Ể!?! Thật á?!? – Cô trợn mắt ngạc nhiên, quay sang hắn nói – Thế em đi với anh à?!! – Hắn nhún vai, mặt tuy bình thản lắm nhưng trong lòng rất vui…


– Chào! – Anh Khang bước đến, vui vẻ lắm cơ, nhìn cô nói – Anh sẽ đi chung với em đấy!


– ?!? Cái gì? Sao anh… anh học khác khối, khác lớp cơ mà…? – Cô ngạc nhiên tập 2


Khang phì cười, nói – Em không biết đấy thôi chứ lớp anh cũng do thầy chủ nhiệm tạm thời đấy!


Ra là thế, cô ngu một hồi, sau khi tiêu hóa ‘thông tin’ xong thì đã đến lúc lên xe.


Autor: Mình cảm ơn các bạn vì đã xem truyện của mình, thành thật cảm ơn rất nhiều!!!



Cô mếu máo, níu kéo vạt áo của hắn, khựng lại một chút vì bị lung lay bởi ánh mắt siêu cute nhưng rồi hắn cũng phủ phàng gạt tay cô. Ấy, tiệt chiêu thất bại hoàn toàn.


Cuối cùng đồ ăn cũng được dọn ra…


– Wa! Anh nấu thật đấy à?! – Nhỏ trầm trồ, không thể tin được, hắn nấu hết 5 món, không những thế mà nó còn rất thơm và hấp dẫn. Hắn nhìn nhỏ cười, gật đầu


– Nào chúng ta ăn thôi! Itadakimasu~! – Cô tươi tắn nói, và mọi người đều hưởng ứng…


Sau khi ăn xong, mỗi nhóm được phát 1 chiếc lều nhỏ, 3 chàng trai của nhóm cô ga lăng xung phong dựng lều, còn cô và nhỏ thì dọn bãi ‘chiến trường’. Ầy, nói thẳng ra thì 3 người đều lười… rửa chén! Cuối cùng cũng đến giờ đặc biệt nhất, cả đoàn nhóm lửa trại, ngồi xung quanh nhau thành 1 vòng tròn, chơi những trò chơi như hát nối chữ, đoán từ,… Chơi xong đến 9h thì bị lùa vào lều mà ngủ, một ngày vui trôi qua nhanh chóng. Nhưng có ai biết rằng, nguy hiểm đang chực chờ họ…


Nhưng trước ngày về 2 hôm, đoàn xe chơi sang tí, ngủ ở khách sạn gần biển. Nói thế cho mọi người tưởng tượng thôi chứ cả nhóm bị thầy đưa vào ấy, ‘quẩy’ quá nên đâu ai chịu được…


Tối đó, cô rảnh rỗi nên đi dạo dọc bờ biển. Chân trần đứng trên bãi cát vàng mềm mịn, chiếc áo phông màu hồng nhạt, và chiếc quần lửng ngang đầu gối, mái tóc đen khẽ đùa với làn gió, đôi mắt mơ màng nhìn về hướng vô định ngoài biển khơi. Cảnh biển lúc này thật đẹp, thật yên tĩnh, chỉ có những tiếng sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ, nó khiến cô thư thái vô cùng, đồng thời tạo nên bức tranh tuyệt đẹp của biển… Hắn từ sau bước lên ngang chỗ cô, hai tay đút vào túi quần, miệng cười nhìn biển, nói


– Làm gì trầm tư thế?!!


– ??! – Cô giật mình – Hì, có gì đâu, ngắm cảnh thôi mà… – Cô mỉm cười, nhìn hắn


Hắn nhìn cô nói nửa đùa nửa thật – Thế thì anh sẽ ‘ghen’ với biển đấy!!!


– Cả biển mà anh cũng ghen cơ à?! Thì em sẽ trốn, xem anh còn ghen bừa nữa không? – Cô tinh nghịch trả lời cười đùa theo, vừa ngồi xuống. Hắn thấy vậy cũng bắt chước ngồi theo. Cái khung cảnh lãng mạn này thì ai cũng đoán được hai người này sẽ làm gì rồi chứ!?! Ừ thì… Tâm sự với nhau ấy mà!!


– À, Ái Nhi này, anh muốn hỏi… Em và Khang có quen biết từ trước không?


– Anh hỏi gì lạ thế? Em với anh Khang biết nhau khi tổ chức đại hội thôi mà?!!


– … Anh chỉ hỏi thôi… – Hắn bỗng im bặt. Cô nói


– Thật là…, anh Khang là người tốt, chính chắn, đàng hoàng, bla bla… còn anh… ưm… ừ thì… – Nói đến đây thì cô nhìn hắn rồi lại đếm ngón tay. Hắn thấy thế liền giận dỗi hỏi lại


– Thế anh thì sao? Em cũng đâu cần phải đếm như vậy, chẳng lẽ anh lại tệ đến thế?


– Đâu có, em đang nhớ coi, nhiều quá đếm không xuể… – Cô nói xong thì đỏ mặt. Hắn cũng vừa ‘tiêu hóa’ xong, liền bật cười, xoa đầu cô nàng, nói


– Em cũng biết cách nịnh nọt lắm đấy!!! – Cô cười tít mắt, rồi thọc tay vào túi quần lấy ra 1 chiếc khăn lụa màu xanh nhạt, được thêu với cái tên ‘Ái Nhi’ tuy hơi nghuệch ngoạch nhưng cũng đọc được đưa cho hắn, nói – Tặng anh đấy! Em thêu đó, có gì thì anh nhìn vào chiếc khăn này cứ như anh nhìn thấy em vậy!


Hắn tròn mắt nhìn rồi cười, nói : “Cảm ơn em”, và hắn cũng hành động y như cô, nhưng thứ mà anh lấy ra là sợi dây chuyền có viết tên ‘Cao Thành’ đưa cho cô và nói


– Thế em cũng thế nhé! – Cô nhận lấy nó, ngắm nhìn và nâng niu như vật quan trọng lắm


Cô cười tinh ranh, nhìn sợi dây chuyền trên tay rồi nhìn hắn, không hiểu sao cô lại nói


– Anh còn nhớ lúc đầu mình gặp nhau ở trường không?


– Anh nhớ chứ! Làm sao anh quên được, một cô ngốc như em rất dễ nhận ra cơ mà!!


– Anh này!!! – Cô quay sang đánh nhẹ hắn 1 cái rồi lại ngồi yên hỏi – Ra là lúc đó anh đã biết em à?!?


Hắn gật đầu – Để xem, anh học lớp 2 và vừa chuyển đến, đâu có biết gì. Khi đó anh gặp em đang cười nói chuyện với bạn. Lúc đầu thì anh không có nhớ, nhưng nhiều lần anh nhìn thấy em thì dần dần nhớ ra, em là cô bé mà anh tặng đóa hoa LyLy. Thế là anh để ý đến em…


– Có một sực hư cấu không hề nhẹ à nha! Anh nói là anh thường gặp em ở trường, thế sao em không nhớ… – Cô thấy khó hiểu liền che vào nói, tò mò thật!


– Không hề hư cấu nha! Tại mỗi lần anh nhìn thấy em thì em đã nhìn sang chỗ khác rồi, vả lại còn cười nhe cả hàm răng luôn, trông rất ngố!!! – Hắn vừa nói vừa cười


– Ấy, em có cười nhe răng đâu! – Cô phản bác lại ngay


– Hì… và rồi anh rất mong, rất mong đến 1 ngày em sẽ nhìn thấy anh và nhớ lại anh. Khi tốt nghiệp cấp 1, anh cứ ngỡ là không gặp em, vậy mà anh lại thấy em ở trường cấp 2… – Anh nói, giọng lộ vẻ thích thú – Mọi chuyện cũng diễn ra y như cũ, anh tiếp tục thấy em ở trường này, nhưng lần này, anh có cơ hội nói chuyện, làm quen với em đấy!


Cô nhìn hắn, ánh

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Lời Trần Tình Của Một Ả Điếm Voz Full

Giả vờ thôi mà sao lại thành thật

Chết cười chuyện vợ chồng trẻ không biết dùng bao cao su mà còn ham hố tận “3 hiệp”

Cuộc sống vốn dĩ rất đẹp, đừng nhấn chìm bản thân trong những nỗi buồn

Tôi mệt mỏi với gia đình chồng