Đồ ngốc! Anh yêu em - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Easter eggs.

Đồ ngốc! Anh yêu em (xem 1886)

Đồ ngốc! Anh yêu em

bao giò lành lại. Nhưng sao bây giờ, trước mặt nó, tim hắn …


Bất giác hắn nhìn thẳng vào đôi mắt nâu tuyệt đẹp của nó. Ánh mắt đó đã bớt lạnh lùng, có le ló chút ấm áp, nhưng rất ít.


– Xong rồi! – Nó cười mãn nguyện trước thành quả của mình. Nụ cười ám ảnh – Cũng không tệ lắm.


Vết thương của hắn đã được lau sạch bụi bẩn và được che dấu đằng sau cái băng dính cá nhân. Lúc này nó mới ngước lên xem hắn như thế nào. Hai ánh mắt giao nhau. Nó hơi giật mình. Hắn đang nhìn nó, với ánh mắt hiếm thấy hàng ngày. Cảm giác rất ấm áp.


Tỉnh lại, hắn đứng dậy đi luôn. Không nói một lời làm nó tức ói máu. Nó bất mãn quát lên:


– Nè, người ta giúp mình như vậy mà không biết cảm ơn lấy một tiếng à? Người gì đâu mà kì cục vậy?


Hắn đứng lại. Quay lại nhìn nó với ánh mắt lạnh lùng như ngày thường:


– 2’ nữa – rồi hắn quay đi luôn.


– Hở – nó đơ ra một đống. Mặt ngu thấy sợ – Cái gì mà 2’???? Chả hiểu … ớ …


Nó giật mình nhìn đồng hồ.


6h58’


Nó sực nhớ ra mình đi học muộn, xỏ lại đôi boot (vậy là từ nãy đi chân đất hả chời T__T). Phủi váy rồi xách cái balô chạy thục mạng về lớp


…………………………


– Trang à, xem con nhỏ mới vào trường lại tiếp cận Khánh nữa kìa – một giọng nữ chua chát đầy khinh bỉ.


– Đã đi học muộn rồi còn bày đặt đụng trúng Bin nữa – người con gái khác.


– Loại mặt dày trơ trẽn


– Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.


– Dám đụng vào Bin của tao hả (thím à của thím lúc nào vậy???) Mày coi chừng đấy – người con gái tên Trang lên tiếng đầy sát khí. Hai tay nắm chặt, ánh mắt tức giận. Rồi chợt cô ả phá lên cười – Sắp có chuyện hay rồi đấy haha.



Hắn đứng ở sau, dựa lưng vào ô tô. Tay khoanh trước ngực. Hắn bật cười. Ý gì? Có lẽ là hắn cũng giống nó không muốn chuyện này xảy ra.


– Vậy thì chúng tôi cáo từ – mẹ hắn khoác tay chồng quay lưng ra xe và để lạ nụ cười tiếc nuối.


Ba mẹ nó không bảo nhau cùng thở dài.


– Anh chị lại nhà.


Ba hắn mở cửa xe cho vợ, chuẩn bị vào thì …


– Chờ đã.


Lập tức năm cặp mắt cùng quay lại nhìn thẳng vào người mới lên tiếng.


Nó bước ra tay xách vali đồ


– Sao con chưa ra mà đi nhanh vậy? – Nó hằn học.


– Hà Mi – mẹ nó thốt lên ngạc nhiên.


Còn ba nó thì cười hiền như biết chuyện này sẽ xảy ra.


– Con hơi muộn rồi đấy! – Ba hắn nhíu mày, còn mẹ hắn thì cười hiền.


– Thôi lẹ đi con!


Nó kéo vali đi, quay lại nhìn ba mẹ rồi nó ôm chầm lấy hai người.


– Con sẽ thường xuyên về nhà.


Ba nó vỗ vai nó, mẹ nó đặt một nụ hôn lên trán nó.


– Chào ba mẹ con đi!


Nó cất vali vào cốp xe rồi ngồi sau … cùng hắn. Ba hắn cầm lái, phu nhân ngồi bên cạnh. Nó liếc hắn một cái rồi đeo headphone vào nghe nhạc. Hắn cũng chẳng buồn quan tâm, cả người vẫn toát lên vẻ lạnh lùng ngang tàn đó.



Nó không nói thêm gì chỉ gật đầu. Rồi cô Phương quay lại nhìn nó và đưa cái chìa khóa ra.


– Cô vào phòng đi để tôi giúp cô dọn đồ.


– Dạ không cần đâu cháu tự xếp được rồi!


Nó nhận chìa khóa và cười tươi.


– Vâng vậy cũng được.


– À, cô Phương này! Sau này đừng gọi cháu là “cô” nữa nha. Cứ gọi là Hà Mi là được rồi.


Cô Phương hơi bất ngờ với lời đề nghị của nó.


– Nhưng vậy sao được, bà chủ mắng tôi chết.


– Không sao đâu, chuyện đó để cháu lo chứ cô cứ gọi cháu như vậy cháu thấy nhột nhột làm sao ý.


Cô Phương cười đôn hậu và khẽ gật đầu.


– Vậy cháu soạn đồ đi nhá. Cô xuống nhà.


– Vâng ạ!


Nó cười tươi rồi mở khóa đi vô.


Cô Phương cảm thấy nó là con nhà giàu mà không hống hách như những người khác, đây là lần đầu tiên cô gặp người như nó. Ấn tượng rất tốt.


Nó bước vô phòng, Bốn bên tường đều sơn màu hồng kem, đúng “gu” màu của nó. Bên tay trái là một cái tủ gỗ lớn để treo đồ, một bên cánh có gương. Kế là cái giường, ga đệm và chăn gối đều có in hình hoa hồng. Bên cạnh là một cái bàn nhỏ để đèn ngủ. Trước mặt là cái tivi Sony màn hình phẳng 32 inch được đặt trên cái kệ gỗ có ngăn kéo. Tiếp đến là cái bàn học có kệ sách ở trên và máy tính bên cạnh. Ngoài cùng là ban công rộng có mấy chậu hoa Thạch Thảo nhỏ cạnh lan can.


Bên tay phải là một cái cửa gỗ khác. Trong đó có một cái bồn tắm và WC tất cả đều làm bằng sứ kể cả cái bồn rửa tay dưới tấm kính. Toàn bộ bao phủ màu trắng tinh tế.


Xem đủ nó mới lôi đồ ra xếp.


Ba mẹ hắn dưới nhà dặn dò hắn và cô Phương vài điều rồi cũng đi luôn. Có lẽ là bận việc công ti.



Nó trề môi rồi lè lưỡi chọc tức hắn. Vì sợ hắn trả thù nên nó xách balô chạy ra ngoài cửa xỏ giày rồi phắn luôn. Dù gì thì nó cũng chỉ là một nữ nhi yếu đuối thôi mà, trong khi hắn thì lực lưỡng thế kia.


– Hừ! Đúng là con nhỏ rắc rối.


Hắn lại trở về vẻ lạnh lùng ngang tàn ban đầu.


Nó chạy ra cổng bắt taxi. Trước đó phải kiểm tra tiền nữa, không lại giống như lần trước. Ngại chết mất.


Đến trường.


Hình như nó là người đến sớm nhất thì phải. Trường vẫn còn vắng vẻ. Nó đi trên sân trường, cảm giác thật yên tĩnh. Không khí trong lành, từng đợt gió nhẹ thoáng qua rồi đi mất. Mấy chú chim nhỏ đang vui đùa trên những cành cây, lâu lâu lại cất tiếng hót véo von. Từng tia nắng sớm ấm áp len lỏi qua kẽ lá chiếu xuống sân trường. Khung cảnh thật yên bình. Nó đi hết hành lang và cầu thang vô lớp. Đúng như dự đoán chưa ai đến cả. Nó cất cặp rồi chạy ra ngoài hành lang, đứng bám tay vô lan can. Đứng từ đây nó có thể thấy toàn bộ sân trường. Hít một hơi thật sâu như cố giữ sự trong lành, yên bình của buổi sáng đẹp trời này vậy. Bỗng nó cất tiếng hát. Giọng ca thì khỏi nói:


[Can’t do this on my own


I need someone for when I’m alone


Could you just pick up the phone


And tell me when you’ll be home…'>


Nó dừng lại khi nghe tiếng bước chân.


*Bốp … Bốp … Bốp …*


– Em hát rất hay – sau màn vỗ tay là một giọng nam trầm, ấm.


Nó quay phắt người về phía vừa lên tiếng:


– Ơ … Anh Bảo …


Bảo cười, nụ cười ấm áp làm cho bao trái tim của các cô nàng tan chảy (trừ nó).


– Quả thật giọng ca của em rất hay.


Nhận được lời khen trực tiếp nó hơi ngại ngùng:


– À … ừm … Anh quá khen rồi.


– Hì. Em hát hay thật mà không cần phải khiêm tốn đâu … Mà …


– Sao anh? – Nó hơi ngạc nhiên.


– Anh không tin là em alone đâu. – Bảo có vẻ hơi lúng túng.


Nó bật cười thành tiếng. Nụ cười tươi để lộ cái răng khểnh duyên và hai má lúm xinh xinh. Chính nụ cười ám ảnh Bảo những ngày qua.


– Em mới học 11 thôi, không alone sao được.


– Giới trẻ bây giờ mà vẫn còn mọt sách như em sao? – Bảo nói đùa. Cảm thấy có chút ngại

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đêm tân hôn tôi phải tức tốc đưa vợ đi cấp cứu

Em là học trò của anh thì sao

Vợ sững sờ khi bắt gặp sợi dây chuyền chồng làm mất trên cổ… nàng hàng xóm

Thấy cậu chủ liệt giường đã lâu, ô sin xin bà chủ cho cưới vì mình quá lứa lỡ thì nào ngờ đêm ấy khi lật tấm chăn mỏng lên thì…

“Tao kiểm tra rồi, giờ mày ăn lại của thừa của bao thằng” chàng trai bình thản đáp: “Nhưng tao thấy cô ấy…