Nó khẽ thở dài. Nằm dài ra bàn.
– Sao số tôi khổ vậy nè? Huhu.
– Còn chưa chịu đi – vẫn cái giọng lạnh lùng khó chịu đó. Nó giật mình ngồi bật dậy. Hít một hơi rồi quay qua hắn, giọng van nài:
– Thôi mà cái bàn to đẹp như vầy mà để cho một mình cậu ngồi thì tiếc lắm. Tôi ngồi chung thì cũng có ảnh hưởng gì tới cậu đâu xí lộn cái bàn đâu.
– … – hắn coi lời nó nói như gió thoảng.
– Cậu mở lòng thánh thiện ra chút đi. Làm người phải biết giúp đỡ nhau chứ. Bủn xỉn như vậy không tốt đâu.
– … – những lời nói “ngọt ngào” như vậy dường như chả gây cho hắn chút ấn tượng nào cả. Vẫn vòng tay trước ngực, mắt nhìn về một hướng xa xăm vẻ thoáng buồn.
Đã nhường nước như vậy mà hắn vẫn giữ cái thái độ kiêu kì của mình làm nó rất tức.
– Sao còn chưa đi? – hắn nhìn nó với ánh mắt sắc lạnh chứa một nỗi buồn man mác. Nhìn trực diện hắn đẹp trai hơn nhiều. Đơ 2s nhưng nó không nhường nữa:
– Mắc chi tôi đi? Chính giáo viên đã bảo tôi ngồi đây. Cậu có quyền hạn gì chứ. Ngông cuồng!
Hắn khẽ cười khẩy. Nụ cười tỏ vẻ thích thú nhưng thái độ vẫn không đổi:
– Hội trưởng hội học sinh!
“Khá uy lực. Có lẽ mình đã đụng vào ổ kiến lửa nhưng lao đã phóng không theo liệu có được?” Nó suy nghĩ rất nhanh rồi cũng đáp trả một nụ cười nửa miệng:
– Ồ. Vậy thưa “hội trưởng” một người con trai đi bắt nạt một nữ nhi yếu đuối như tôi thì “anh hùng” lắm nhỉ?
– Ai nói tôi bắt nạt cô?
– Tôi cũng đâu có nói vậy. Cái tôi hỏi chỉ là giả thiết thôi. Hội trưởng nói như vậy chẳng khác gì tự nhận mình bắt nạt nữ sinh mới như tôi sao?
– Hừ. Miệng lưỡi cũng được lắm!
– Quá khen! Đó chỉ là một chút xã giao mà một con người có học nên biết thôi! – Nó cố ý nhấn mạnh từ “có học”.
Hắn thở hắt ra nhưng vẫn không hề nao núng:
– 1 phần 3.
– Cám ơn đã chiếu cố!
Nó liếc xéo hắn rồi trở về bên cuốn sách. Còn cả lớp thì khỏi nói. Há hốc mồm nhìn hai đứa nó. Nó là đứa con gái đầu tiên và có lẽ là duy nhất dám cãi nhau tay đôi với Khánh.
Một nụ cười hiểm ác và cái nhìn ghen ghét phất phảng đâu đó
Reng … reng … reng
Tiếng chuông báo hiệu vào lớp đã phá vỡ bầu không khí ngột ngạt đó. Mọi thứ trở về như cũ. Nhưng những lời xì xầm to nhỏ vẫn không ngớt.
_______________
– Học sinh mới! – một câu ra lệnh đầy băng giá.
——————-
Một ngày học cuối cùng cũng hết. Nó đeo balô rồi khoác vai Q.Anh đi về cả đang đi trên hành lang và nói chuyện vui vẻ.
– Hà Mi! – một giọng nam trầm gọi nó.
Theo phản xạ nó và Q.Anh quay đầu lại, ngơ ngác. (Vì mới vào trường mà đã có người biết tên rồi) Một người con trai mặc đồng phục, mái tóc nâu vàng đang vẫy tay với nó cùng nụ cười rạng rỡ trên môi.
Nó sực nhớ ra gì đó rồi cũng nhoẻn miệng cười , vẫy tay đáp trả.
– Anh Bảo?!
Bảo tiến về phía nó nụ cười tươi. Còn Q.Anh thì chết sững. Một phần vì vẻ đẹp trai của Bảo một phần là vì nhỏ bạn thân của nó quen đến cả hotboy của trường.
– Anh tưởng em quên anh rồi chứ! – Bảo vỗ vai nó như thân thiết.
Mọi ánh nhìn của các học sinh khác đều đổ dồn về phía 3 đứa nó. Ngưỡng mộ có, ngạc nhiên có, ghen tị có và ganh ghét cũng có,…
– Sao mà quên ân nhân của mình được chứ! – nó vẻ trách móc.
– Ân nhân gì đâu, chỉ là giúp nhau thôi mà. Hì … – Lại nụ cười sát gái.
– Em phải báo đáp chứ nhỉ!
– Vậy em tính báo đáp sao đây? Anh là anh không nhận lại tiền đâu đấy.
– Anh quyết đi.
– Ờm … để xem nào … – Bảo ghé sát vào tai nó thì thầm – 2h chiều tại quán Bunny Style nha.
– À … vâng… – nó hơi ngạc nhiên với kiểu báo đáp này.
– Anh đi trước nhá. Nhớ – Bảo vẫy tay và nháy mắt kèm theo nụ cười ấm áp chạy đi mất.
< Phạm Quốc Bảo (Kun Phạm) là đàn anh của Hà Mi. Bảo hiện là hotboy của trường (đứng sau coldboy) và là hội trưởng phong trào của trường. Học giỏi, đẹp trai, nhà giàu nên được rất nhiều “girl” trong trường hâm mộ. Bảo là người hòa đồng, vui tính, thân thiện, hay cười và tốt bụng.>
– Mày ghê nha! Quen cả anh Bảo-hotboy của trường luôn nha – Q.Anh vỗ vai nó cười nguy hiểm.
– Chả là hồi sáng lúc tao đến trường … bla … bla… – nó kể một tràng rồi xụ mặt xuống – Vậy đấy xem tao có xui không chứ lị.
– Quen được ảnh là mày ngon rồi đấy. Người gì đâu mà đẹp trai thấy sợ. Nụ cười khiến cho bao nhiêu trái tim tan chảy. Mày không biết đâu ảnh là hotboy của trường đấy. Gia cảnh thì khỏi nói là một công ty đá quý cũng có tiếng trong giới thời trang đấy. Ôi sao mà mày sướng vậy Mi?
– Tao thắc mắc một câu là mày chỉ mới chuyển đến trước tao một tuần thôi mà sao cái gì cũng biết vậy Quỳnh Anh? Nghi lắm nha! – Nó cười gian.
– Con điên này – Q.Anh đập một phát vô lưng nó. Rồi ra vẻ tự hào – Còn nhiều cái mày chưa biết đâu. Thôi tao về trước đây ba đang đợi nè.
– Ừ, tạm biệt. – Nó vẫy tay với Q.Anh và ngó vô xe, mỉm cười với bố Quỳnh Anh – Con chào bác!
– Chào con – bố Q.Anh cười tươi.
Còn nó thì giờ gọi người ra đón thôi chứ biết sao giờ, có tiền đâu mà đi taxi. ==”
Vô nhà nó thấy chị Hoa đang ngồi nghịch với con mèo tam thể của nó. <mang từ Mĩ về có cả quần áo>
– Misa! – Nó gọi. Nghe tiếng của cô chủ thân thương nó liền chạy tới dưới chân Mi.
Chị Hoa thấy vậy liền bật cười tiếc nuối:
– Em đi về rồi hả?
– Vâng – nó trả lời nhưng mắt vẫn không ròi con mèo của mình – Ba mẹ chưa về hả chị?
– Ừ chưa đâu. Chắc chút nữa mới về.
Nó khẽ thở dài rồi thả con mèo xuống. Đi lên phòng luôn. Ba mẹ nó rất bận nên rất ít khi ở bên cạnh. Nó cũng hiểu nên không buồn lắm. Từ lúc đón nó ngoài sân bay đến giờ vẫn chưa thấy đâu, nhưng cô biết cả hai sẽ không quên cô tiểu thư nhà mình.
<Chị Hoa là người giúp việc của nhà nó nhưng nó và cả bố mẹ nó đều đối xử với chị rất tốt. Chị là người hiền lành, thật thà, tốt bụng. Mái tóc búi cao lúc nào cũng đeo cái tạp dề. Tình cảm giữa Mi và chị Hoa cũng rất tốt>
Tắm xong nó diện bộ đồ bay màu hồng (màu nó kết nhất). Lại vi vu facebook thôi.
Vì mới về Việt Nam nên nó nhận được kha khá lời hỏi thăm của bạn bè bên Mĩ.
Giờ nó đi sửa lại tên, thông tin cá nhân và vô xem lời mời kết bạn xem có ai quen không để add lại. Nó để ý đến cái nick “Kun Phạm” hơn 30k lượ