– Cô bảo ai điên cơ? – Giọng nói lạnh lùng của hắn làm nó giật mình. Không chịu nổi nó đứng dậy chỉ thẳng vào mặt hắn:
– Tôi bảo cậu điên đấy tự nhiên nói vậy làm gì?
– Cô tưởng tôi muốn lắm à! – Hắn đút hai tay vô túi quần mặt vẫn bình thản.
– Vậy mắc chi cậu phải tuân lời như vậy?
– Cô cũng biết lí do mà.
– Tôi biết! Nó chỉ vì lợi ích về mặt kinh tế thôi. Nhưng mà làm vậy để làm gì cơ chứ. Tự dưng tự lành lại phải ở cùng một kẻ máu lạnh. Đã thế còn ở riêng nữa chứ. Tôi mới 17 tuổi thôi.
– Hừ! Phải ở cùng một bà chằn như cô tưởng tôi vui lắm sao?
– Vậy kết thúc chuyện này đi!
– Không thể.
– Vì sao chứ?
– … – hắn không trả lời quay lưng tính đi vô nhà.
– Đồ hách dịch – nó đang tính lao đến cho hắn một trưởng nhưng không thành thì chớ còn mắc chân vào bệ đá ngã nhào ra trước. May là hắn đã nhanh tay đỡ lấy hông nó. Không thì nó thỏa thích “mát sa” với gai hồng rồi.
*Thình thịch … thình thịch … *
Tim nó đập mạnh khoảng cách bây giờ giữa nó và hắn là rất gần. Tay hắn đang ôm lấy cái “eo thon thả” của nó. Tay nó thì quàng chặt lấy cổ hắn (không rớt thì sao ='>'> ). Ánh trăng sáng làm nó nhìn rõ khuôn mặt của hắn hơn. Đôi mắt sắc lạnh chứa một niềm đau. Sống mũi cao hoàn mĩ. Đôi môi mỏng đẹp đến độ toàn cầu. Gió khẽ thổi làm tung bay mái tóc màu đen của hắn. Từng đường nét sắc sảo, tim nó như lỡ mất một nhịp.
Cùng cảm xúc với nó, hắn cũng nhìn sâu vào đôi mắt nâu, to, đẹp dưới hàng lông mi dài cong. Đôi mắt cho ta sự ấm áp, như hiểu thấu mọi tâm sự. Hai gò má cao dần đỏ lên. Đôi môi bé xinh có một lớp xí muội mỏng. Trăng làm ánh lên màu tóc nâu hạt dẻ của nó. Điểm nhấn là bộ đồ và cái bờm. Trông nó dễ thương hơn và có chút gì đó trẻ con, ngây thơ. Khi tim nó lỡ mất một nhịp thì tim hắn nhanh hơn một nhịp. Hương hoa hồng thoang thoảng từ người nó hay là từ bụi hồng sau nó?
Cái khoảnh khắc “bốn mắt nhìn nhau chẳng nói gì” đó có lẽ không kết thúc nếu mẹ nó không vô tình mở của gọi hai đứa nó vô ăn trái cây.
Biết mẹ nó đang che miệng nhìn hai đứa nó sửng sốt hắn vội kéo nó dậy. Còn nó thì khỏi nói mặt đỏ như trái cà chua chín. Nó xua tay bao biện:
– Không phải như mẹ nghĩ đâu … chỉ là … sự cố thôi …
– Con biết mẹ nghĩ gì sao? – Mẹ nó cười đầy ẩn ý.
– Ơ … thì …
Hắn ho khan một tiếng phá tan bầu không khí ngại ngùng đó. Hiểu ý, mẹ nó cười hiền:
– Thôi hai đứa vô nhà ăn trái cây.
Mẹ nó vô trước. Hắn vô sau và nó đi cuối. Đó là mẹ nó chứ là bác Thảo thì không biết là ngại như thế nào. Hix.
“Mà cái cảm giác chết tiệt lúc đó là gì? Chả lẽ là … không không được. Tẩy não”
Nhưng nó đâu có biết là lúc đó hắn cũng có chút giao động chứ. Nhưng nó nhanh chóng bị lấn át bởi một suy nghĩ khác. Hắn bây giờ đã không còn giống với hắn hai năm trước nữa. hắn bây giờ là một người lạnh lùng, vô cảm, làm mọi điều vì lợi ích của mình và nhất là không thể đụng vào cái thứ tình cảm đã làm cho hắn đau khổ.
Nó cũng bỏ mũ bảo hiểm ra, lắc đầu để chỉnh lại mái tóc. Mặt không chút biểu cảm. Phong cách quá “chất”. Từ ngoại hình đến vẻ bề ngoài của nó đều thu hút ánh nhìn của những người khác. Nhất là từng đường nét sắc sảo trên khuôn mặt nó.
Q.Anh cười tươi để lộ răng khểnh duyên:
– Chào anh. Em là Leblank.
– À … em của Leshin (li-sin) hả? – Người kia nhíu mày.
Q.Anh gật đầu:
– Vâng, còn kia là bạn em Caitlyn (cét-lin) – Anh nhìn về phía nó cười rồi ngoắc tay kêu nó vào.
– Chào – người đàn ông kia chủ động đưa tay ra bắt, vẻ lịch sự – Anh là Xin Zhao (xin-j-hao).
– Chào! – Nó cũng bắt lại cho phải phép – Đua luôn chứ?
– Ồ không ngờ cô em lại máu chiến như vậy. Không phải lính mới sao?
– Hừ – nó cười đểu – Đua là biết.
– Được rồi. Vào vị trí.
Lập tức những tay đua vô vạch xuất phát. Nó với Q.Anh đứng cùng nhau. Trên môtô ở vị trí sẵn sàng. Đương nhiên là gây sự chú ý của các tay đua khác. Cả một đừng đua nhưng chỉ có hai đứa nó là con gái. Có một số nụ cười mỉa mai và thích thú nhưng nó chẳng quan tâm. Tiếng sứng vừa nổ. Những chiếc môtô lao vút đi. Khi này những người kia mới thay đổi ánh mắt nhìn nó. Đúng là bà hoàng của tốc độ. Nó phóng bạt mạng, chỉ trong vòng chưa đầy 5’ nó đã bỏ xa những tay đua khác. Q.Anh cũng là một tay đua không vừa nhưng vẫn không vượt nổi nó.
Cán đích đầu tiên trong ánh mắt vừa ngạc nhiên, bàng hoàng xen lẫn ngưỡng mộ. Dù dì nó cũng là con gái mà.
2’ sau Q.Anh mới về đích.
– Đi với tao đến một nơi.
Q.Anh chưa kịp định thần lại thì nó đã phóng đi. Q.Anh cũng nổ máy đi luôn, để lại đằng sau những ánh mắt ngạc nhiên.
Nó dừng xe tại vùng đất đầy hoa Thạch Thảo kia.
Nó ngồi bệt xuống đất, môi mím chặt.
– Bộ mày có chuyện gì buồn sao? – Q.Anh ngồi xuống cạnh nó.
– … – nó im lặng
– Nói tao nghe coi.
– Haizzzz … Tao sắp chuyển chỗ ở rồi.
– Sao? Mày tính đi đâu? – Q.Anh hơi hoảng hốt – Mới về VN mà.
– Tao vẫn ở VN nhưng không phải là ở nhà tao.
– Phù … Vậy mà tao tưởng mày lại bay ra ngoài nữa chứ. Ơ … nhưng … mà mày ở nhà ai? Qua nhà tao ở hả?
– Được vậy đã phước.
– Vậy ai?
– Hắn!
– Hắn?
– Trần Gia Khánh.
– Hả????? – Q.Anh giật bắn mình – Chuyện này là sao? Tao không hiểu. Sao mày lại ở nhà hắn?
Nó lại kể cho Q.Anh nghe về quyết định của ba mẹ nó. Nó thở dài, mắt hướng lên trời.
– Vậy giờ mày tính sao đây?
– Tao cũng chả biết nữa. Đau đầu quá … Không nghĩ nữa.
– Haizzz …
————
Trong những cuộc đua xe nó và Q.Anh có những biệt danh riêng:
– Nó: Hà Mi: Cailyn
– Q.Anh: Leblank
Còn Lesin là là anh kết nghĩa của Leblank bên Mỹ giới thiệu chúng nó với những tay đua ở VN.
– Đưa tay ra đây.
Hắn ngơ ngác không hiểu ý nó. Nó liền giật cái tay bị trầy của hắn về phía mình. Lườm một cái. Hống hách nhưng lại rất ân cần. Nó lau từng chút một rất nhẹ nhàng. Mặt thì nhăn lại như mình bị đau vậy. Hắn hơi ngạc nhiên nhưng vẫn để cho nó lau. Chứ là đứa khác thì đã nhận được ánh mắt lạnh thấu xương, cái hành động khó chịu và hình phạt không lường trước được. Hắn ngồi đó, trước mặt nó. Nhìn nó lau vết thương cho mình. Từng đường nét sắc sảo trên khuôn mặt nó. Cái miệng lâu lâu lại chu lên thổi. Hành động rất đỗi dễ thương. Đôi mắt nâu to, má lúm xinh xinh, mái tóc màu nâu hạt dẻ uốn đuôi. Sao mà giống … giống … người con gái đó. Người đã khiến cho tim hắn có một vất thương rất sâu, rất sâu. Tưởng chừng như không