– À vâng… có …
– Vậy mà mày … híc … híc … – Q.Anh chực khóc (chiêu tủ)
– Thôi thôi coi như là tao sợ mày! Được chưa!
– Được rồi – nín hẳn, tươi tỉnh trở lại – Kể đi
– Mày thay đổi nhanh nhề!
– Kệ đi, kể lẹ coi!
– Chiều!
Nó thản nhiên.
.
.
.
Tại sân thượng.
– Anh gọi em hả?
Thảo Trang cười hớn hở khi biết được là hắn tìm gặp riêng cô (sự kiện 1 0 2)
Đáp trả là khuôn mặt vô cảm, ánh mắt bất cần pha chút tức giận.
– Sao cô lại thuê người hãm hại Mi?
Hắn xoáy cái nhìn sắc lạnh vào Trang nhưng cô vẫn rất thản nhiên như không biết gì.
– Anh nói vậy là sao? Em không hiểu!
Hắn cười nửa miệng:
– Không biết? Hay giả vờ không biết vậy?
Hắn tiến lại gần Trang, càng gần cô càng hoảng. Vẫn cái giọng lạnh lùng hắn tiếp:
– Vụ ở sau phòng tin, tiếp đến vụ ở căng tin, rồi vụ du côn. Cô còn âm mưu gì thì bày ra luôn đi.
Mặt cô nàng giờ đã tái mét lại, cứ thế một người tiến – một người lùi rồi cũng đến chân tường.
Hắn đưa tay lên siết cổ Trang.
– Kh… Khánh … ư … ư …
– Vụ ở sau phòng tin tôi đã nhắm mắt cho qua, đến vụ ở căng tin tôi lấy bọn kia ra làm gương mà cô không soi. Tôi tha cho cô chỉ vì nể mặt đến người đã sinh ra và nuôi sống một con quỷ như cô thôi. Đến vụ du côn thì cô hơi quá rồi đấy!
Từng câu từng chữ một của hắn chiếu thẳng vào tâm can của cô.
Trang cố kéo tay hắn ra nhưng càng bị siết chặt hơn.
– Khánh … bỏ … bỏ … em … ra ….
Hắn hất tay làm cô ả ngã nhoài xuống đất
– May cho cô là tôi không thích đánh phụ nữ, nếu cô mà là con trai thì đã không xong rồi.
Trang vừa được thả ra thì thở lấy thở để, hai tay ôm cổ:
– Anh … Rốt cuộc là con phù thủy đó đã cho anh uống bùa mê thuốc lú gì mà anh lại đối xử với em như vậy?
– Phù thủy? Hai chữ phù thủy đó hợp với cô hơn đấy! Liệu mà ăn nói cho đàng hoàng vào không thì đừng mong nói được thêm câu nào nữa!
– Anh … anh …- Trang bất lực nhìn hắn.
– Cô mà còn đụng đến hà Mi một lần nữa thì tự biết hậu quả rồi đấy!
– Vậy việc công ti nhà tôi bị thua lỗ nặng là do anh làm?
Hắn nhướn mày rồi đút hai tay vô túi tiến lại phía cửa đi xuống tầng.
– Anh … đã yêu cô ta…- Mặt Trang tèm nhem nước mắt, hơi thở vẫn chưa trở lại bình thường.
Hắn cười nửa miệng:
– Yêu hay không cũng không tới lượt cô lên tiếng.
– Anh … Anh … Còn Miu? Anh sẽ phải hối hận! – Trang gào lên.
Hắn hơi khựng lại nhưng vẫn đi tiếp bỏ mặc Trang đang thở khó nhọc.
– Anh sẽ phải hối hận vì những việc làm hôm nay, còn cô Hà Mi, cô sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu! Ha ha… khụ …khụ…
Hai chàng hào hoa chưa kịp để cô sắp chỗ đã đi xuống cái bàn sau hắn và nó ngồi.
– Chưa mà chi là đã chuẩn bị lừa tình gái rồi – nó nhìn đểu Minh – về không báo!
Cậu không nói gì chỉ cười trừ, liếc ngang Q.Anh. Lập tức nó cũng quay sang xem nhỏ bạn đang lơ lửng trên bao nhiêu tầng mây để kéo về.
– Mòn người rồi đấy!
– Mày được! – Khánh không nhìn, Tuấn vẫn nghe nhạc.
– Quá được! – Tuấn cười làm nhỏ Q.Anh lại mất hồn
(Thôi Tuấn ca ơi e biết là anh đẹp lắm rồi, đừng cười cái kiểu đó nữa không kẻo chị Q.Anh nhà chúng em khó yên :D )
.
Tại căng tin.
Bàn nó, Minh, Q.Anh, Tuấn đang thu hút mọi ánh nhìn và lời bàn tán.
– Mi trà sữa chocolate, Q.Anh kiwi đúng không nhề! – Minh tỏ vẻ rất hiểu hai nàng.
– Chà chà … vẫn nhớ cơ đấy! – Nó cười đểu.
– Chả nhớ, thanh mai trúc mã mà không nhớ sao được! – Minh cười gian không kém.
– Còn Tuấn …?! – Q.Anh bẽn lẽn.
– À … ờm … – Tuấn lật lật tờ menu lưỡng lự.
– Hay trà sữa nho đi/ Trà sữa nho! – Không hẹn cả hai nói cùng lúc.
Nó tròn mắt nhưng rồi cũng cười khá ẩn ý:
– Ái chà chà, chết nhá. Tâm đầu ý hợp ghê ta!!!
– Cái gì chứ! – Q.Anh quay đi che giấu khuôn mặt đỏ ửng như trái cà chua chín của mình. Còn Tuấn thì không nói gì chỉ cười cười.
– Chả vậy ý nhề Minh nhề! – Nó quay sang nháy mắt với Minh
– Ờ!
– Aishhh~ 2 cái con tó này – Q.Anh tính xông lại cho nó một trận nhưng cái chân thương chân bàn quá nên tí té lộn cổ may mà có Tuấn kịp vòng tay ra sau đỡ.
– Húúúú chết nhá!!! – Nó làm bộ ngạc nhiên.
Q.Anh vội càng đứng dậy, cúi gằm mặt xuống:
– Xin … lỗi …
– Có gì đâu mà xin lỗi – Tuấn cười nham hiểm – Q.Anh đáng yêu quá! ♥♥♥
– Sặc! – Tí nữa là nó phun hết ra ngoài.
– Lại chuẩn bị tán Q.Anh rồi đấy chậc chậc – Minh lắc đầu vì đã quá quen rồi.
Nó và Minh cười phá lên, Tuấn cũng cười mỉm còn Q.Anh thì ngại hết chỗ nói.
– Vâng! Anh lên chơi với anh í không khéo ảnh lại bị tự kỉ đấy!
Tuấn cười rồi bước nhanh lên phòng hắn.
– Sao rồi cu?
Không thèm chào hỏi, Tuấn kéo cái ghế ngồi đối diện hắn đang trên đệm nghe nhạc.
– Sao giờ chưa có! Đợi tối lên tao cho mượn ban công mà ngắm!
Hắn vẫn bình thản nghe nhạc.
– Tối thì tối, xoắn à?
Hắn cười nửa miệng.
– Đùa thôi, dạo này kiếm được thím nào mới chưa? – Tuấn trở về vẻ nghiêm túc.
– Biết rồi còn hỏi!
– Vậy là mày với nhỏ Mi …
– Ừ
– Ở cùng nhà luôn?
– Ờ
– Sao tự dưng ngoan đột xuất vậy?
– Cũng vì mẹ tao thôi
– Vậy mà tao còn tưởng đứa con ngoan nghe lời ba nó cơ đấy! – Tuấn trêu.
– Điên!
– Vậy mày tính sao? Chấp thuận à?
– Tao đang đau đầu vì chuyện đó đây
– Chịu mở lòng rồi sao?
– …
– Bình thường mày quyết đoán lắm mà vậy sao bây giờ … Bộ có chuyện gì khó xử sao?
– Sáng qua ……..bla bla – hắn tường thuật lại cho Tuấn nghe toàn bộ.
– Vậy còn Miu?
Câu hỏi của Tuấn khiến cho không khí trong căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt.
Hắn vẫn lặng im không nói gì.
– Mệt rồi! Mày chưa quên được Miu sao?
– … *lắc đầu*
– Bức thư đó chưa giải quyết hết vấn đề à?
– Rõ ràng, nhưng …
– Sao nữa vậy? Miu nói gì?
Hắn không trả lời, đi lại mở khóa ngăn kéo lấy một bức thư đưa ra cho Tuấn đọc.
Đây là bức thư hắn nhận được sau 1 tuần Miu qua Anh.
Gửi Bin!
Lúc Bin đọc được bức thư này chắc có lẽ Mi