Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao (xem 947)

Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao

buồn tẻ đến đâụ? Mặc dù nhà hai bên c’ach nhau chẳng mấy bước. Linh San mơ hồ nhớ lại, ngày đâù tiên gặp con bé thích cào cấu ở cầu thang. Cái gặp đó đâu ngờ lại đưa đến cuộc hôn nhân nàỵ Nghĩ đến Sở Sở, bất giác Linh San chau màỵ Sau mùa hè, Sở Sở sẽ lên lớp một. Nó đã lớn và sẽ không còn dữ dằn như trước. Có điều không hiểu sao Linh San vẫn không thấy ưa con bé. Một khoảng cách to, lạnh lùng. Lúc nào Sở Sở cũng là một núi băng lớn đến độ mẹ của Linh San cũng nhìn rạ
-Gia đình họ Vỹ đều tốt, từ ba mẹ Phi cho đến Phị Chỉ có cái con nhỏ. Mẹ thật không yên tâm. Đúng là duyên phận, đúng là số mệnh, Linh San ạ!!
Và như sực nhớ ra, bà Lưu hỏi;
-Còn cậu Nhiếp Sanh thì saỏ Cậu ấy có người yêu chưả
Nhiếp Sanh ư? Vâng lâu rồi, Linh San khôgn gặp, lần cuối cùng là ở lễ cưới của Linh Trân. Hôm ấy Sanh cóđến chúc mừng rội vội vã đi ngaỵ Từ đó Linh San không còn nàng cũng không hề nghĩ tớị Có lẽ vì cuộc sống quá bận rộn. Hạnh phúc với Bằng Phi đã chiếm hết thời gian còn lại trong ngàỵ
Vậy mà buổi chiều nay, Nhiếp Sanh lại đến tìm Linh San.
Bấy giờ là đầu thụ Cả ban ngày, trơì cũng u ám như sắp mưạ Buổi tối đến sớm hơn. Cây phụng hoàng trước cửa mẫu giáo đã bắt đầu rụng lá. Những chiếc lá vàng phủ ngập sân. Nhiếp Sanh đứng đấy, dáng cao gầy, khuôn mặt lộ phong trần, chứ không non như ngày cũ:
-Linh San, chúng ta vưà đi dạo vừa nói chuyện được chứ?
Nhiếp Sanh nói, giọng nói của chàng khiến Linh San không thể cự tuyệt
-Vâng
Và hai người sánh đôi trên vỉa hè lát gách đỏ.
-Bao giờ Linh San làm lễ than`h hôn?
-Cuối năm.
-Vậy là nhanh quá.
-Vâng
Nhiếp Sanh nhìn xuống, chàng như muốn đếm xem dưới chân có bao nhiêu viên gạch. Môt. lúc Sanh chợt nói:
-Linh San biết không? Có một khoảng thời gian, tôi đã mong rằng ngày nào đó sẽ cưới Linh San
-Anh nhắc lại chuyện đó để làm gì?
Linh San nói, nàng nhìn xuống, lòng lâng lâng tiếc nuốị Và ý thu giống như gió đêm mùa thu, thổi qua không để lại vết tích gì.
-Tôi nghĩ là, mỗi người có một đệnh mệnh. Mà nếu đệnh mệnh đã an bài, thì chúng ta chẳng làm sao caĩ lại định số được và anh Sanh, rồi một ngày nào đó hạnh phúc đến với anh, anh sẽ nhận
Linh San ngừng lại một chút, nhìn Sanh thăm dò:
-Biết đâu hạnh phúc đã đến với anh rồi phải không?
Nhiếp Sanh cười buồn
-Có lẽ cuộc đời của tôi đen nên cứ mãi chạy theo những cái không thuộc về mình.
-Anh muốn nói là ….
Nhiếp Sanh cắt ngang:
-Thôi đừng nói đến chuyện đó nữạ Linh San, xin chúc mừng em. Tôi nghĩ cái mà em chọn là đúng. Em cần một người trưởng thành, có chiều sâu, đủ để em cảm thấy được che chở. Môt. người đàn ông thật đàn ông.
Linh San có vẻ ngạc nhiên:
-Ồ..hin`h như anh …
-Thay đổi nhiêù, trưởng thành hơn phải không?
-vâng
Nhiếp Sanh cười nói:
-Con người phải như vậy chớ! Linh San, một lần nữa chúc mừng em.
-Xin cảm ơn anh.
Nhiếp Sanh im lặng, chàng có vẻ suy nghĩ. Linh San hiểu, chuyện Nhiếp Sanh tìm nàng hôm nay,không phải chỉ giới hạn ở điểm đến để chúc mừng, mà hình như còn một cái gì. Cái đó nằm ở đôi mắt suy nghĩ của Nhiếp Sanh. Linh San hỏi:
-Anh Sanh, anh đến tìm em có chuyện gì?
Nhiếp Sanh thưà nhận, quay lại nhìn Linh San:
-Vâng …Nguyên do cũng tại Khâm Đồng.
Linh San giật mình, trừng măt’ nhìn Sanh:
-Saỏ Khâm Đồng? Bây giờ đến phiên anh mắc nơ. Khâm Đồng nữa ư?
-Mặc tôị Có lẽ kiếp này tôi sinh ra để trả nợ.
Linh San ngạc nhiên nhìn Nhiếp Sanh. Linh San thật không ngờ. Trước kia nàng đã từng có cảm giác ngờ ngợ là Nhiếp Sanh đã yêu Khâm Đồng, nhưng cái cảm giác đó chỉ mù mờ thôi, bây giờ qua miệng của Sanh, Linh San mới hiểu được rõ ràng ý nghĩa của câu “Lúc nào tôi cũng theo đuổi những cái không thuộc về tôị”
Linh San nghĩ về chính mình, về Khâm Đồng. Bằng Phi, Nhiếp Sanh và Lục Siêụ Những tình cảm quan hệ phức tạp. Bất giác, Linh San nói:
-Giữa con người với con người giống như một chuỗi xích dài, mà mắt xích này lại dính liền với một mắt xích khác, nó phải dính nhau và thiếu một c’ai thì không được.
Nhiếp Sanh thì yên lặng, hin`h như anh chàng không thích thú lắm với cái lý luận mắt xích của Linh San. Chàng đang suy nghĩ về những cái khác.
-Linh San, em có biết là cuối cùng rồi Lục Siêu cũng lấy được bộ trống của hắn, hắn đã thừa lúc Khâm Đồng đi hát ở phòng trà, đã lẻn vào và lấy trống đị Em biết không, chuyện hắn lấy mất bộ trống có nghĩa là hắn đã dứt tình với Khâm Đồng, hắn sẽ không trở về nữạ Hắn để lại chiếc khoá cửa một món tiền. Tiền này là tổng số tiền hắn đã mượn của Khâm Đồng. Hắn ngụ ý cho thấy là từ đây về sau giữa hai người không còn dính liú nhau điêù gì cả.
Linh San mở to mắt, một sự lo lắng không đâu xuất hiện trong tim, Linh San hỏi:
-À!! Thế còn Khâm Đồng bây giờ tính saỏ
-Hôm ấy tôi đã đưa Khâm Đồng từ phòng trà về nhà, nhìn thấy bộ trống bị biến mất, rôì lại trông thấy chiếc chià khoá và tiền. Khâm Đồng suýt ngất xỉu, mấy ngày nay Khâm Đồng ngã bệnh. Tôi định đưa cô ấy vào bệnh viện, nhưng cô ta không chịụ Khâm Đồng chỉ nói biết đâu rôì Lục Siêu sẽ trở về.
Linh San thấy xúc động:
-Như vậy là chị ấy vẫn xcòn nằm mơ, tại sao Khâm Đồng lại điên như vậỷ
Nhiếp Sanh nhìn Linh San nói:
-Tôi lo qúa Linh San ạ!! Tình trạng sức khỏe của Khâm Đồng không được tốt, cô ấy hình như chẳng có thân nhân, ruột thịt ở đâỵ Nghe nói cha mẹ Đồng hiện ở nước ngoài ma theo lời Khâm Đồng, thì Đồng cũng đã bị cha mẹ từ, chỉ vì nàng không chịu thôi sống chung với Lục Siêụ Bấy giờ Đồng bệnh hoạn, không ăn không uống được, bác sĩ nói nếu để tình trạng này keó dài thì rất nguy hiểm. Tôi thật rối trí, không biết phải tính saỏ Tối hôm qua khi nói chuyện với tôi, Khâm Đồng cứ nhắc đến Linh San luôn, vì vậy tôi nghĩ là đến tìm Linh San, biết đâu Linh San có thể thuyết phục cô ấy đi bệnh viện ….
Linh San trừng mắt nhìn Nhiếp Sanh:
-Tình trạng thế này rồi anh còn cà kê dê ngỗng gì nữạ Tại sao không nhanh lên?
Nhiếp Sanh ngượng ngùng:
-Vì tôi không biết có nên keó Linh San vào cuộc không? tôi biết sự liên hệ của hai người rất tế nhị.
-Tế nhị con khỉ gì? Anh đúng là một thằng khờ, Khâm Đồng bệnh sắp chết mà anh còn vòng vọ Thôi chúng ta đi nhanh lên để cứu ngườị
Nhiếp Sanh vội vã cùng Linh San lên xẹ Anh chàng nói một cách vui vẻ
-Linh San, chả trách chị Khâm Đồng khen cô.
-Chị ấy nói saỏ



-Cô ấy bảo Linh San hiền lành, thương người và như vậy Linh San sẽ có hạnh phúc. Khâm Đồng đã nói và khóc với tôi, cô ấy khóc thật lâụ
Linh San cảm động, suốt quãng đường nàng yên lặng, nhưng trong lòng Linh San một cảm giác lo lắng lẫn sợ hãi càng lúc như càng nở tọ Xe vưà ngừng, Linh San và Nhiếp Sanh chạy ngay vaò chung cư, đến tầng cuối cùng Sanh lấy chìa khóa ra mở cửa, Linh San thấy tò mò, thì ra Nhiếp Sanh cũng có chìa khóa riêng của phòng Khâm Đồng. Khi cả hai xông vào nhà thì hai người đều ngạc nhiên.
Gian phòng trống vắng, không có ai cả, khăn nệm trên giường còn nhàu, chứng tỏ chủ nhân vừa mới bỏ đị Linh San và Nhiếp Sanh chia nhau đi tìm, lên cả sân thượng, rồi quay lại phòng khách, chẳng có aị Linh San hỏi:
-Anh rời khỏi phòng này lúc naò?
-Khoảng năm giờ chiêù khi tôi đến trường mẫu gíaọ
-Lúc bấy giờ Khâm Đồng làm gỉ
-Hôm nay cô ấy có vẻ khỏ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cổ tích và sự thật

“Em lừa mẹ chồng hay gã chồng ngốc của em thì được… (P3): Chấp nhận “gạt” hàng xóm để con có bố

Ngày 8/3, cả nhà chồng tụ tập chúc mừng mẹ chồng để mặc cô con dâu út vào viện đẻ một mình và cái kết đau lòng khi cô cố với lấy cái bô để dưới gầm giường

Cô vợ bỏ trốn của bạo quân

Cuộc sống điền viên của Tình Nhi