e hơn mọi khị Vừa được tiêm thuốc, lúc tôi đi cô ấy còn ngồi đờn Guitar.
-Lúc đó chị ấy có nói gì không?
-Cô ấy nói một câu rất lạ?
-Noi thế naò?
Nhiếp Sanh nhìn Linh San chợt tái mặt:
-Cô a6’y nói là ….Cô ấy nói phải giêt’ hắn. Tôi nghĩ là Khâm Đồng chỉ nói cho hả giận thôị
Đột nhiên Nhiếp Sanh bỏ chạy vào nhà bếp. Linh San chạy theo hỏi:
-Anh làm gì thế?
-Tôi tìm con dao, Khâm Đồng có một con dao để cắt trái cây rất bén, có lần cô ấy đem nó ra gọt dưà, gọt một cách rất ngọt. Lúc đó Khâm Đồng vừa cười vừa đuà với tôi “Con dao này mà đem giết người thì rất tốt”
Linh San rùng mình
-Con dao còn không?
Nhiếp Sanh lục tung mấy ngăn tủ, rồi quay lại sợ hãi nhìn Linh San.
-Mất rôì! Vậy là cô ấy đã mang theọ Khâm Đồng trói gà còn chưa chặt, làm sao cô ấy dám ….
Linh San hối hả nói;
-Anh biết Lục Siêu ở đâu không?
-Chắc nhà chị Thu
-Anh biết nơi ấy chứ?
-Biết.
-Vậy thì chúng ta đi nhanh đi nàọ
Cả hai xông xuống lâù gọi xẹ Chiếc xe hôm nay có vẻ chạy rất chậm. Linh San rùng mình, nàng tưởng tượng như đã trông thấy Lục Siêu mình ướt đẫm máu với con dao nhọn trên ngườị Còn Khâm Đồng, người con gái ốm yếu trong chiếc áo trắng mỏng màu trắng đang rung rẩy trong đôi còng số tám. Linh San rùng mình.
Cuối cùng xe cũng ngừng lại trước một biệt thự có vườn hoa đẹp, ngôi nhà này đêm Noel Linh San đã đến một lần. có một điều lúc đó Linh San saỵ Say đến độ không biết gì hết. Nhiếp Sanh bấm chuông cửa rồi quay lại nói với Linh San:
-Bên trong yên lặng như vậy chắc chưa có việc gì xảy ra đâụ chúng ta cần phải bình tĩnh.
Quả thật không khí không có vẻ gì là đã xảy ra án mang. Linh San thở phào, nghĩ thầm. Có lẽ mình đọc tiểu thuyết trinh thám nhiều nên tưởng tượng một chút. Đang suy nghĩ thì cửa mở, một tớ gaí xuất hiện. Nhiếp Sanh hỏi:
-Cô làm ơn cho tôi hỏi cô Khâm Đồng có đến đây hay không?
-Mới đến chưa bao lâu
Mới đến? Tim Linh San đập mạnh, vậy là cô ấy đã đến đây với con dao nhọn. Chuyện gì đã xảy rả Nàng hỏi tiếp:
-Thế ông Lục Siêu có nhà không?
Đạ có, mọi người đều đang ở phòng khách.
Linh San không hỏi gì thêm, cùng Nhiếp Sanh xông vào một căn phòng thật lớn, thật đẹp. Đến nơi Linh San thấy ngay Khâm Đồng. Dáng dấp yếu đuối tiều tụy, Khâm Đồng như một cái xác không hồn, ngôì tựa lưng trên ghế sa lông với ly rượu trên taỵ Còn Lục Siêu thì đang đứng trước măt. Khâm Đồng với dáng tự tinh và nụ cườị Cô Thu trong chiếc aó ngủ đen đúng kiểu lại tựa người bên lò sưởi, cũng có ly rượu trên taỵ
Hình như họ đang nói chuyện, đang uống rượu, không có cái không khí căng thẳng gì cả, nghĩa là không có án mạng nào xảy rạ Linh San chợt thấy ngượng. Đúng là mình khéo lọ
Nhìn thấy Linh San và Nhiếp Sanh bước vàọ Lục Siêu cười lớn.
-Ha ha!! Khâm Đồng, viện binh của cô kéo đến kià.
Khâm Đồng ngẩng lên nhìn 2 người bạn. Nhìn thấy Linh San, Khâm Đồng như bàng hoàng, đôi mắt to, ngơ ngác. Nhiếp Sanh nói:
-Khâm Đồng đang bệnh, chúng tôi đến để đưa cô ấy về.
Lục Siêu nhìn Nhiếp Sanh với giọng khôi hài:
-Anh đúng là mộtngười tình lý tưởng. Nhưng anh có biêt’cô ta đến đây để làm gì không?
Nhiếp Sanh thật thà:
-Thì để tìm anh.
-Anh biết cô ấy mang gì đến đây không?
Lục Siêu hỏi rôì quay sang chiếc bàn sau lưng, cầm lên một con dao nhọn, ném xuống thảm trước chân của Khâm Đồng. Như vậy rõ ràng là Khâm Đồng đã mang dao đến đâỵ Thế sao chưa hành động
Linh San ngơ ngác nhìn Khâm Đồng, có lẽ vì Khâm Đồng đang bệnh, sức đâu mà giết ngườỉ Vừa cầm dao lên đã bị đoạt. Ngay lúc này, thấy con dao ném trước mặt, Khâm Đồng co rúm người lạị
Lục Siêu tiếp tục nói và quay sang nhìn Khâm Đồng:
-Tối lắm! Hai vị này là bạn của Khâm Đồng. Khâm Đồng ở đây có hai người bạn của cô làm chứng. Chúng ta nên làm tỏ rõ mọi sự việc
Khâm Đồng co ro yên lăng. Lục Siêu hỏi:
-Ngay từ lúc mới quen nhau, chúng ta đã từng thoả hiệp rõ ràng là nếu hợp thì ở, mà không hợp thì chia tay, không ai phiền lụy ai cả phải không?
Khâm Đồng không nói chỉ gật đâù.
-Có phải chúng ta cũng đồng ý chỉ sống chung,khônglàm lễ cưới, không ai có trách nhiệm từ tinh thần đến vật chất với nhau cả phải không?
Khâm Đồng gật đâù.
-Lúc em sống với anh, có phải anh đã từng nói với em anh là người vô trách nhiệm, anh yêu đấy, nhưng tình yêu của anh không bao giờ lâu dài với ai cả. Phải không?
Khâm Đồng lại gât. đâù.
-anh cũng từng khuyên em là nếu em muốn có một người chồng trung thực, có một cuộc sống ổn định, thì tốt nhất không nên sống với anh
Khâm Đồng gật đâù.
-Vậy thì em nói đi, Lục Siêu này có chỗ naò không đúng với em?
Khâm Đồng buồn bã lắc đâù. Lục Siêu bước đến gần Khâm Đồng tiếp:
-Nếu không có tại sao em mang dao đến đây để làm gì? Em muốn hỏi tội tôi, nhưng tôi có tội gì đâủ
Khâm Đồng lắc đâù, nàng có vẻ bối rối, kkhuôn mặt xanh xao ngơ ngác của nàng như của kẻ lạc đường.
Lục Siêu cúi xuống nhăt. con dao, rôì nhìn thẳng vào mặt của Khâm Đồng.
-Nếu rõ ràng tôi không có tội, em đem dao đến đây định uy hiếp, để keó tôi về ư? Em cho tôi là con người thế naò? Tôi sẽ khuất phục trước mũi dao nhọn của em ử hay là em căm thù định giết tôị..
Khâm Đồng run rẩy, nàng cốc ly rượu rôì đặt cốc lên bàn.
-Không lẽ, khi không chinh phục được trái tim của người đàn ông, là em định giết qúach họ đỉ
Đột nhiên Lục Siêu quay ngược mũi dao lại, đặt cán dao vào tay của Khâm Đồng:
-Nếu vậy thì em giết đị Nếu em có can đảm thì hôm nay em giết tôi đị bằng không từ rày về sau em đừng nên đến đây để kiếm chuyện với tôi nữạ
Khâm Đồng cầm con dao trong tay mà run rẩy, ánh mắt đau xót nhìn Lục Siêu, đôi môi run rẩy đinh nói gì đấy nhưng không phát ra thành tiếng.
Lục Siêu hỏi:
-Saỏ Em còn do dự ư? Nếu em có lý do, em cứ giết tôi đi, còn nếu không thì hãy buông tha tôi, em đã biết rất rõ con người tôị Tôi không thể là nô lệ cho đàn bà. Từ nào tới giờ em đã biết chuyện đó. Tôi chưa hề dùng lời hoa mật ngọt để gạt gẫm em, có đúng không?
Khâm Đồng gật đâù, nàng cố nuốt bọt, cuối cùng rôì cũng nói:
-Anh nói đúng, tôi không có ly do để trách móc hay để giết anh. Từ xưa đến giờ tôi cứ nghĩ là mình phóng khóang, cứng rắn thông minh. Thật ra tôi khờ khạo qúa! Tôi yêú đuối qúạ.tôi làm sai mọi việc
Đột nhiên Khâm Đồng đưa dao lên, nói rít qua kẽ răng:
-Tôi sẽ không làm phiền đến ai hết. Tôi sẽ kết liễu đời mình.
Và nhanh chóng Khâm Đồng đưa thẳng tay đâm chệch xuống cánh tay còn lạị Linh San và Thu cùng lúc hét tọ Lúc thấy Khâm Đồng đưa dao lên. Linh San cứ sợ Khâm Đồng sẽ giết Lục Siêu, không ngờ mũi dao lại hướng thẳng vào mình và trợt xuống cánh tay, máu tuôn xối xả. Lục Siêu chụp lấy cánh tay của Khâm Đồng
-Em làm gì thế?
Khâm Đồng nói với nụ cười:
-Em trả lại tự do cho anh..Em không trách anh..Em chỉ thấy chán ghét chính mình. Chán ghét cái con người đáng chán của chính mình thôị
Và Thân hình của Khâm Đồng từ từ ngã xuống.
Nhiếp Sanh nhoài người tới, vội ôm lấy Khâm Đồng, con dao rơi xuống đất. Thu cũng bước tới hét to:
-Tại sao Đồng làm thê? Sao lại phải khổ như vậỷ
Linh San thì hét:
-Lấy thuốc cầm maú hay là cho tôi sợ dây thun.
Cô Thu vội lấy thắt lưng của mình ra đưa, đê? San cột chặt bắp tay của Khâm Đồng, cả phòng rối lên. Khâm Đồng đã tỉnh dậy, nàng
-Lúc đó chị ấy có nói gì không?
-Cô ấy nói một câu rất lạ?
-Noi thế naò?
Nhiếp Sanh nhìn Linh San chợt tái mặt:
-Cô a6’y nói là ….Cô ấy nói phải giêt’ hắn. Tôi nghĩ là Khâm Đồng chỉ nói cho hả giận thôị
Đột nhiên Nhiếp Sanh bỏ chạy vào nhà bếp. Linh San chạy theo hỏi:
-Anh làm gì thế?
-Tôi tìm con dao, Khâm Đồng có một con dao để cắt trái cây rất bén, có lần cô ấy đem nó ra gọt dưà, gọt một cách rất ngọt. Lúc đó Khâm Đồng vừa cười vừa đuà với tôi “Con dao này mà đem giết người thì rất tốt”
Linh San rùng mình
-Con dao còn không?
Nhiếp Sanh lục tung mấy ngăn tủ, rồi quay lại sợ hãi nhìn Linh San.
-Mất rôì! Vậy là cô ấy đã mang theọ Khâm Đồng trói gà còn chưa chặt, làm sao cô ấy dám ….
Linh San hối hả nói;
-Anh biết Lục Siêu ở đâu không?
-Chắc nhà chị Thu
-Anh biết nơi ấy chứ?
-Biết.
-Vậy thì chúng ta đi nhanh đi nàọ
Cả hai xông xuống lâù gọi xẹ Chiếc xe hôm nay có vẻ chạy rất chậm. Linh San rùng mình, nàng tưởng tượng như đã trông thấy Lục Siêu mình ướt đẫm máu với con dao nhọn trên ngườị Còn Khâm Đồng, người con gái ốm yếu trong chiếc áo trắng mỏng màu trắng đang rung rẩy trong đôi còng số tám. Linh San rùng mình.
Cuối cùng xe cũng ngừng lại trước một biệt thự có vườn hoa đẹp, ngôi nhà này đêm Noel Linh San đã đến một lần. có một điều lúc đó Linh San saỵ Say đến độ không biết gì hết. Nhiếp Sanh bấm chuông cửa rồi quay lại nói với Linh San:
-Bên trong yên lặng như vậy chắc chưa có việc gì xảy ra đâụ chúng ta cần phải bình tĩnh.
Quả thật không khí không có vẻ gì là đã xảy ra án mang. Linh San thở phào, nghĩ thầm. Có lẽ mình đọc tiểu thuyết trinh thám nhiều nên tưởng tượng một chút. Đang suy nghĩ thì cửa mở, một tớ gaí xuất hiện. Nhiếp Sanh hỏi:
-Cô làm ơn cho tôi hỏi cô Khâm Đồng có đến đây hay không?
-Mới đến chưa bao lâu
Mới đến? Tim Linh San đập mạnh, vậy là cô ấy đã đến đây với con dao nhọn. Chuyện gì đã xảy rả Nàng hỏi tiếp:
-Thế ông Lục Siêu có nhà không?
Đạ có, mọi người đều đang ở phòng khách.
Linh San không hỏi gì thêm, cùng Nhiếp Sanh xông vào một căn phòng thật lớn, thật đẹp. Đến nơi Linh San thấy ngay Khâm Đồng. Dáng dấp yếu đuối tiều tụy, Khâm Đồng như một cái xác không hồn, ngôì tựa lưng trên ghế sa lông với ly rượu trên taỵ Còn Lục Siêu thì đang đứng trước măt. Khâm Đồng với dáng tự tinh và nụ cườị Cô Thu trong chiếc aó ngủ đen đúng kiểu lại tựa người bên lò sưởi, cũng có ly rượu trên taỵ
Hình như họ đang nói chuyện, đang uống rượu, không có cái không khí căng thẳng gì cả, nghĩa là không có án mạng nào xảy rạ Linh San chợt thấy ngượng. Đúng là mình khéo lọ
Nhìn thấy Linh San và Nhiếp Sanh bước vàọ Lục Siêu cười lớn.
-Ha ha!! Khâm Đồng, viện binh của cô kéo đến kià.
Khâm Đồng ngẩng lên nhìn 2 người bạn. Nhìn thấy Linh San, Khâm Đồng như bàng hoàng, đôi mắt to, ngơ ngác. Nhiếp Sanh nói:
-Khâm Đồng đang bệnh, chúng tôi đến để đưa cô ấy về.
Lục Siêu nhìn Nhiếp Sanh với giọng khôi hài:
-Anh đúng là mộtngười tình lý tưởng. Nhưng anh có biêt’cô ta đến đây để làm gì không?
Nhiếp Sanh thật thà:
-Thì để tìm anh.
-Anh biết cô ấy mang gì đến đây không?
Lục Siêu hỏi rôì quay sang chiếc bàn sau lưng, cầm lên một con dao nhọn, ném xuống thảm trước chân của Khâm Đồng. Như vậy rõ ràng là Khâm Đồng đã mang dao đến đâỵ Thế sao chưa hành động
Linh San ngơ ngác nhìn Khâm Đồng, có lẽ vì Khâm Đồng đang bệnh, sức đâu mà giết ngườỉ Vừa cầm dao lên đã bị đoạt. Ngay lúc này, thấy con dao ném trước mặt, Khâm Đồng co rúm người lạị
Lục Siêu tiếp tục nói và quay sang nhìn Khâm Đồng:
-Tối lắm! Hai vị này là bạn của Khâm Đồng. Khâm Đồng ở đây có hai người bạn của cô làm chứng. Chúng ta nên làm tỏ rõ mọi sự việc
Khâm Đồng co ro yên lăng. Lục Siêu hỏi:
-Ngay từ lúc mới quen nhau, chúng ta đã từng thoả hiệp rõ ràng là nếu hợp thì ở, mà không hợp thì chia tay, không ai phiền lụy ai cả phải không?
Khâm Đồng không nói chỉ gật đâù.
-Có phải chúng ta cũng đồng ý chỉ sống chung,khônglàm lễ cưới, không ai có trách nhiệm từ tinh thần đến vật chất với nhau cả phải không?
Khâm Đồng gật đâù.
-Lúc em sống với anh, có phải anh đã từng nói với em anh là người vô trách nhiệm, anh yêu đấy, nhưng tình yêu của anh không bao giờ lâu dài với ai cả. Phải không?
Khâm Đồng lại gât. đâù.
-anh cũng từng khuyên em là nếu em muốn có một người chồng trung thực, có một cuộc sống ổn định, thì tốt nhất không nên sống với anh
Khâm Đồng gật đâù.
-Vậy thì em nói đi, Lục Siêu này có chỗ naò không đúng với em?
Khâm Đồng buồn bã lắc đâù. Lục Siêu bước đến gần Khâm Đồng tiếp:
-Nếu không có tại sao em mang dao đến đây để làm gì? Em muốn hỏi tội tôi, nhưng tôi có tội gì đâủ
Khâm Đồng lắc đâù, nàng có vẻ bối rối, kkhuôn mặt xanh xao ngơ ngác của nàng như của kẻ lạc đường.
Lục Siêu cúi xuống nhăt. con dao, rôì nhìn thẳng vào mặt của Khâm Đồng.
-Nếu rõ ràng tôi không có tội, em đem dao đến đây định uy hiếp, để keó tôi về ư? Em cho tôi là con người thế naò? Tôi sẽ khuất phục trước mũi dao nhọn của em ử hay là em căm thù định giết tôị..
Khâm Đồng run rẩy, nàng cốc ly rượu rôì đặt cốc lên bàn.
-Không lẽ, khi không chinh phục được trái tim của người đàn ông, là em định giết qúach họ đỉ
Đột nhiên Lục Siêu quay ngược mũi dao lại, đặt cán dao vào tay của Khâm Đồng:
-Nếu vậy thì em giết đị Nếu em có can đảm thì hôm nay em giết tôi đị bằng không từ rày về sau em đừng nên đến đây để kiếm chuyện với tôi nữạ
Khâm Đồng cầm con dao trong tay mà run rẩy, ánh mắt đau xót nhìn Lục Siêu, đôi môi run rẩy đinh nói gì đấy nhưng không phát ra thành tiếng.
Lục Siêu hỏi:
-Saỏ Em còn do dự ư? Nếu em có lý do, em cứ giết tôi đi, còn nếu không thì hãy buông tha tôi, em đã biết rất rõ con người tôị Tôi không thể là nô lệ cho đàn bà. Từ nào tới giờ em đã biết chuyện đó. Tôi chưa hề dùng lời hoa mật ngọt để gạt gẫm em, có đúng không?
Khâm Đồng gật đâù, nàng cố nuốt bọt, cuối cùng rôì cũng nói:
-Anh nói đúng, tôi không có ly do để trách móc hay để giết anh. Từ xưa đến giờ tôi cứ nghĩ là mình phóng khóang, cứng rắn thông minh. Thật ra tôi khờ khạo qúa! Tôi yêú đuối qúạ.tôi làm sai mọi việc
Đột nhiên Khâm Đồng đưa dao lên, nói rít qua kẽ răng:
-Tôi sẽ không làm phiền đến ai hết. Tôi sẽ kết liễu đời mình.
Và nhanh chóng Khâm Đồng đưa thẳng tay đâm chệch xuống cánh tay còn lạị Linh San và Thu cùng lúc hét tọ Lúc thấy Khâm Đồng đưa dao lên. Linh San cứ sợ Khâm Đồng sẽ giết Lục Siêu, không ngờ mũi dao lại hướng thẳng vào mình và trợt xuống cánh tay, máu tuôn xối xả. Lục Siêu chụp lấy cánh tay của Khâm Đồng
-Em làm gì thế?
Khâm Đồng nói với nụ cười:
-Em trả lại tự do cho anh..Em không trách anh..Em chỉ thấy chán ghét chính mình. Chán ghét cái con người đáng chán của chính mình thôị
Và Thân hình của Khâm Đồng từ từ ngã xuống.
Nhiếp Sanh nhoài người tới, vội ôm lấy Khâm Đồng, con dao rơi xuống đất. Thu cũng bước tới hét to:
-Tại sao Đồng làm thê? Sao lại phải khổ như vậỷ
Linh San thì hét:
-Lấy thuốc cầm maú hay là cho tôi sợ dây thun.
Cô Thu vội lấy thắt lưng của mình ra đưa, đê? San cột chặt bắp tay của Khâm Đồng, cả phòng rối lên. Khâm Đồng đã tỉnh dậy, nàng