-Em đã nói rôì, em đã biết là mình sẽ không thoát khỏi bóng đen ám ảnh, hãy buông em ra để em về.
Bằng Phi buông tay Linh San và quay lại, thẳng tay đẩy ngã tất cả đồ chơi của bé Sở Sở xuống dất, chưa nguôi cơn giận, chàng đập phá tứ tung, bé Sở Sở hét lên:
-Búp bê của con! Búp bê của con
Bằng Phi đưa cao tay, không suy nghĩ gì nữa, đánh mạnh xuống người Sở Sở, nhưng Linh San đã nhanh chóng, nhoaì người tới và nguyên bàn tay của Bằng Phi đã dáng mạnh lên trán của Linh San. “Bốp!” Linh San thấy đầu có quay cuồng, nàng ngã nhoài xuống thảm. Đột nhiên căn phòng chết lặng, bé Sở Sở, Linh San và Bằng Phi cũng sững sờ.
Như một thế kỷ trôi qua, Linh San mơí lấy lại được ý thức, nàng trông thấy Bằng Phi cúi xuống đỡ nàng dậy, bốn mắt nhìn nhau đầy sợ hãi, đầy âu lo rồi họ ôm chầm lấy nhau, bé Sở Sở vẫn còn đứng lặng
Sau khi về nhà, Linh San đem chuyện kể lại cho Linh Trân nghẹ Linh Trân nói:
-Chuyện có vẻ cảm động, có thể dùng làm tài liệu để viết tiểu thuyết được đâý. Nhưng khi chuyện viết ra, nhân vật nữ chánh ở đây sẽ bị độc giả chửi là đồ ngụ
Còn Lập Cao thì quay sang nói với Linh Vũ:
-Cậu thấy chưa, con gái phần lớn đều dữ như bé Sở Sở, cậu phải coi chừng đấỵ
Linh San phì cười:
-Mấy người chỉ tổ nói bậy
Còn Linh San thì cười vừa nói:
-Cái con quỷ nhỏ đó, chỉ có người điên mới thích nó chứ ai mà thèm.
Trong những ngày kế tiếp cái con bé được mệnh danh là quỷ dữ đó trái lại, lại tỏ ra rất ngoan ngoãn sau ngày Linh San lãnh giùm cho nó cái tát taị Nó như cảm thấy có phần nào bứt rứt, nó không còn hùng hổ với Linh San như trước, mà trái lại tỏ ra rất vâng lờị Nhưng trực giác cho Linh San thấy đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, một cảm giác bất an, lúc naò cũng hiện trong tim của Linh San.
Quả nhiên buổi tối hôm ấy, khi vừa tan trường Linh San đã thấy cô Hương đứng trước cửa đợi, vừa trông thấy Linh San, Hương hỏi:
-Cô có thấy Sở Sở đâu không?
-Ủa nó về từ trưa rồi cơ mà?
-Không có, em đã chạy qua nhà bạn Trung Nhất của nó, nhưng bé ấy nói là nó không có đến.
Linh San suy nghĩ:
-Vậy là thế naò? Đây là lần đầu tiên nó không về phải không?
đạ không phải, mấy lần trước nó cũng có đi, nó đến nhà bạn rồi khỏang ba bốn giờ là tự động trở về, chứ không đi luôn như hôm naỵ
-Mấy lần trước cách đây khoảng bao lâủ
Hương thật thà nói:
-Cũng khỏang hơn tháng. Bỗng nhiên nó lại thích có bạn, trước kia bảo thế naò nó cũng không chịụ
Linh San suy nghĩ. Chưa hẳn bé Sở Sở đến nhà bạn nhỏ của nó. Một ý niệm lóe lên trong đâù, Linh San trao sách vở cho cô Hương nói:
-A chị Hương, chị mang giùm cái này về nhà tôi trước, và nhớ dặn nhà đừng chờ cơm, tôi sẽ đi tìm Sở Sở chọ
Cô Hương có vẻ ngạị
-Nhưng cô biêt’ bé Sở Sở ở đâu mà tìm?
-Thì để tôi tìm xem. Chị cứ yên tâm tôi nghĩ là nó cũng không có sao đâụ Nhưng đừng đem chuyện nó mất tích ra kể cho ba nó biết nhé, cứ nói tôi dẫn nó đi chơi và sẽ đưa nó về.
Cô Hương đã đi rôì. Linh San đi ngay đến phòng điện thoại công cộng, nàng lấy sổ điện thoại của Khâm Đồng. Người tiếp dây nói chính là Khâm Đồng. Linh San nói ngay:
-Chị Đồng, bé Sở Sở đang ở nhà chị phải không?
Khâm Đồng hơi khựng một chút.
-Ðúng rồi xin lỗi cô Linh San, cô hãy nghe tôi giải thích đây nàỵ
-Không cần giải thích gì cả. Tại sao cô rước cháu đi mà không cho ai hay cả
-Xin lỗi, tôi đang chuẩn bị đưa cháu về ngay đâỵ
Đưa Sở Sở về nhà? Linh San nhìn đồng hồ suy nghĩ. Ở thời điểm này Khâm Đồng đến có thể đụng chạm ngay với Bằng Phi, như vậy càng rắc rốị Linh San vội nói:
-Chị khỏi đưa chaú về, tôi sẽ đến rước chaú ngay,.
Và Linh San gác máỵ Nàng gọi ngay Taxi đến thẳng nhà của Khâm Đồng, nửa tiếng hồng sau Linh San đã có mặt trước cửạ Cửa mở, Khâm Đồng vẫn quen thuộc trong chiếc robe trắng. Nhưng Linh San ngạc nhiên vô cùng, chỉ cách có một tháng mà Khâm Đồng tiều tụy thấy rõ, mắt Khâm Đồng quầng thâm, Linh San chợt thấy thương hạị Bà ấy bệnh chăng? Hay là Lục Siêu đi luôn không về? Nghĩ đến đấy bất giác Linh San đưa mắt nhìn về phía cỗ trống. Bộ trống vẫn nằm yên nơi đó. Linh San bước vaò nhà, nàng nhìn thấy bé Sở Sở. Nó đang ngôì giữa đống ghế, đang chơi đồ chơi Legọ Đó là món chơi sắp hình do hằng trăm mảnh nhựa ghép lạị Trước mắt của Linh San bây giờ là một rôbô lớn và năm saú người máy nhỏ. Linh San biết đồ chơi này rất đắc tiền, vậy mà Khâm Đồng dám muạ Có lẽ hai mẹ con đã cùng sắp mới tạo ra được nhiều sản phẩm như thế.
Khâm Đồng vừa cầm miếng nhựa lên nói:
-Cô San. Cô đừng mắng bé Sở Sở, lỗi tại tôi hết, chính tôi rước nó, tại tôi nhớ … …
Bé Sở Sở vưà nhìn thấy Linh San là hét to:
-Tôi không muốn về nhà, tôi muốn ở đây với dì Trương thôị
Linh San thấy tình hình không ổn, vội kéo Khâm Đồng ra sau bếp, nàng không muốn bé Sở Sở nghe được cuộc nói chuyện giữa nàng với Khâm Đồng.
-Chị Khâm Đồng, chị không giữ chữ tín tí naò cả. Tại sao chị nói với tôi là chị chỉ xin gặp nó một lần thôị
Khâm Đồng chớp mắt nói với Linh San:
-Vâng. Cô Linh San, tôi thành thât. xin lỗi cô
-Ở đây không phải là vấn đề lỗi phảị chị làm như vậy là có hại hơn là có lợi cho nó, chị đã tập cho nó nói khoác, chị đã đưa nó đi chơi, làm cản trở việc học, vậy mà chi, nói chị yêu nó, chị hại nó thì có.
Mắt Khâm Đồng mờ lệ, nàng không biêt’ phải nói sao, chỉ lập lại:
-Xin lỗị xin lỗị tôi thành thật xin lỗi
Linh San nổi nóng:
-Thôi không cần chị xin lỗị con bé này là một thứ bạo chuá, bây giờ lại được chị nuông chiều thế naỳ, sau này ai dạy nó được. Tại sai chị lại không suy nghĩ?
-Tôi biết. Chị hãy tha lỗi cho tôi, rồi một ngày naò đó khi chị đã làm me, lúc đó sẽ hiểu tại saọ..
Linh San buột miêng:
-Nếu tôi làm mẹ, tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi con cái, mà một khi đã đi rôì thì không bao giờ quay lại quấy rầy cuộc sống bình yên của nó.
Khâm Đồng có vẻ bàng hoàng. Khuôn mặt tái hẳn, nàng lảo đảo như suýt ngã. Linh San phải bước tới đỡ:
-Xin lỗi tôi không vô tình. Tôi không muốn làm chị buồn. Chị làm sao thế?
Khâm Đồng tựa người vào ghế, nàng đưa tay lên trán mình rôì nói:
-Chị làm ơn cho tôi một ly rượu, chai rượu để trong phòng khách.
Linh San bước trở ra phòng khách, bé Sở Sở vẫn còn mải mê trong đống đồ chơị Linh San lấy một cốc rót đầy rượu rồi mang vào nhà bếp. Khâm Đồng mắt nhắm nghiền, taí xanh không một sức sống. Linh San hoảng hốt lay
Khâm Đồng mở mắt nhìn Linh San, với nụ cười heó hắt nàng hớp một hợp rượu, mêt. mỏi
-Chị Đồng, chị bệnh có nặng không? Chị thấy trong người thế naò?
-Không sao cả, tôi chỉ thấy trong người không được khỏe thôị Bệnh tôi là loại bệnh không thuốc chữạ
Linh San ngơ ngác:
-Chị bệnh tim ư?
Khâm Đồng hớp một miếng rượu, nàng gật gù:
-Bệnh tim? Đúng là tâm bệnh.
Linh San bàng hoàng:
-Chị Đồng hồi nãy em quá xúc động, chứ chẳng phải em cố tình muốn nói nặng chị
Khâm Đồng nhìn ly rượu trước mặt:
-Tôi biết. Cô nói đúng, cô nói có ly, thôi hãy mang cháu nó về đị Tôi hứa là từ đây về sau, tôi sẽ không tìm gặp nó nữạ Vì tôi đã đánh mất cái quyền đó lâu rôì.
Linh San đứng yên nhìn Khâm Đồng. Rồi Đồng có vẻ tỉnh hơn, nàng đứng dậy, hât’ mái tóc dài