Linh San thở phào, nhẹ nhõm. Khâm Đồng với nụ cười buồn, nàng đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Sở Sở. Lần naỳ, Sở Sở không giật tay lại, nó cười, cười thật ngọt. Khâm Đồng nói như khóc:
-Sở Sở …sao con gầy thể con có vui không? Cha có cưng con không?
Sở Sở đưa mắt ngạc nhiên nhìn Đồng:
-Cha …cưng con lắm chứ!! Nhưng cha lại muốn cưới dì ghẻ
Nghe Sở Sở nói, Linh San vội chận lại:
-Sở Sở, con ăn xong chưả Bây giờ ăn bánh mì nhé!
Sở Sở chợt nhìn thấy cô bồi bàn bưng ly trái cây ướp lạnh, nên hét lên:
-Con còn muốn ăn kem. Cho con ly trái cây ướp lạnh đị
Linh San cố nhẫn nhục:
-Sở Sở này, con không có quyền ăn lộn xộn như vậỵ con phải dùng cơm nữa chứ? Ăn kem không đâu được?
-Nhưng trái cây đâu phải kem đâủ
-Trái cây ướp lạnh cũng thế.
-Nhưng con thích
-Không được
Bé Sở Sở nhìn sang Khâm Đồng nũng nịu:
Đì Trương ơi, cho con ăn trái cây đông lạnh đị
Khâm Đồng bối rối quay lại nhìn Linh San
-Thôị.chiều nó một lần nữa đị lần này thôị
Linh San nhiú mày nhìn Khâm Đồng:
-Chị..chị đã một lần ba bận rôì nhé!
Khâm Đồng chớp mặt chớp chớp nhìn Sở Sở. Gương mặt con bé đẹp qúa, ngây thơ qúa:
-Tôi biết..tôi van chị.
Linh San chẳng nói gì cả, gọi một ly trái cây đông lạnh. Khi bé Sở Sở giải quyết xong ly trái cây đông lạnh, nó lại đòi ăn đaò. Lần này Linh San nhổm người lên:
-Thôi Sở Sở chúng ta phải về ngaỵ Chiều nay dì còn phải đi dạỵ
Bé Sở Sở ngoan cố:
-Thì dì cứ đi dạy đi, để con ở lại với dì Trương, được không dì?
Linh San quyết định:
-Không được. Con phải về với dì
Linh San nói và nắm tay chặt tay bé Sở Sở. Một linh cảm không hay đến với Linh San. Bé Sở Sở vùng vẫy, nó cố tuột ra và chạy úp mặt vào lòng Khâm Đồng.
-Con thích dì Trương, con không thích dì San. Dì Trường dì giúp con đị.con thương dì, …dì đẹp qúa, dì thơm qúạ, da dì trắng quá, mềm quá ….Dì Trương dì làm cô giáo con đi, con thích dì hơn!
Khâm Đồng xúc động ôm lấy Sở Sở, bàn tay run rẩy của nàng vuốt lấy mái tóc con, mặt con ….Nước mắt lăn tròng, Khâm Đồng cúi xuống hôn tới tấp lên mặt, lên má con.
-Con!! Sở Sở con!! Sở Sở con!
Linh San giật mình. Nàng chợt thấy sợ hãị Bất chấp mọi sự giao tế, lịch sự, tự áị Linh San bước tới gỡ nhanh Sở Sở rạ Nàng kéo con bé ra ngoài, mặc cho Khâm Đồng sững sờ. Mặc cho Bé Sở Sở la hét:
-Con muốn dì Trương, con thích dì Trương con yêu dì Trương.
Linh San gọi một chiếc taxi, rồi keó bé Sở Sở lên, đóng sầm cửa lạị Xe chạỵ Nàng vô thức quay lạị Chạm ngay hình ảnh Khâm Đồng đang từ nhà hàng chạy ra, hớt hải bên đường. Gió thổi thật mạnh, gió lồng lộng, làm tà áo rộng của Khâm Đồng phất phơ. Khuôn mặt trắng xanh phối hợp với tà aó giống như pho tượng ngọc thạch.
CHƯƠNG 16 & 17
Đến chung cư, giao Sở Sở cho cô Hương, là Linh San quay lại trường dạy lớp ngaỵ Trên đường đến trường, tai Linh San vẫn như văng vẳng tiếng thét của Sở Sở, nó vang từ vực thẳm vang lên
“Con muốn dì Trương, con yêu dì Trương, con không cần dì?”
Và buổi chiêù hôm ấy, Linh San ở mãi trong trạng thái bềnh bồng. Bằng trực giác nàng thấy, hình như mình đã làm sai cái gì. Đúng ra đừng chấp thuận lời van xin của Khâm Đồng. Đểmẹ con họ gặp nhau là một sai lầm lớn. Bây giờ?rồi cái gì sẽ đến nữa đâỷ Và nếu đến thì cũng khó tránh được
Chiều tối tan trường. Linh San vội vã đến ngay nhà của Bằng Phị May quá, chưa có việc gì xảy ra cả. Cô Hương nóị Chiều tới giờ, Sở Sở tự nhiên rất ngoan. Nó không phá phách gì nghiêm trọng, chỉ cắt chân một con búp bê. Đối với một đứa bé hung dữ như Sở Sở, chuyện đó là bình thường.
Cơm tối xong, Linh San và Bằng Phi ngồi ở phòng khách, đang tính tóan chuyện tương laị Lễ cưới của Linh Trân dự định vào trung tuần tháng bảy và Linh San muốn đám cưới của mình sang năm, với lý do:
Đù gì thì đám cưới của chị phải trước em chứ? Sau ngày gả Chị Linh Trân, đương nhiên là cha mẹ sẽ buồn và em phải kề cận bên mẹ một thời gian.
Bằng Phi cắt ngang:
-Em dại qúạ Lấy nhau xong, chúng ta vẫn ở đây, nghĩa là em vẫn gần cha me, như vậy cần gì phải chờ đợi lâu dàỉ
-Nói thế thì cần gì lấy nhaụ Ai cũng bảo làm người yêu của nhau hạnh phúc hơn là làm vợ chồng.
Bằng Phi nhoài tới, mũi đụng mũi Linh San:
-Em lúc nào cũng thế, anh muốn cưới em ngay, để em là của anh.
-Anh ích kỷ
-Trên đời này không có tình yêu naò lại không ích kỷ
Linh San rùng mình. Nàng nhớ câu nói này của Khâm Đồng đã từng nóị Bằng Phi rất nhạy cảm:
-Em sao thế?
-Không gì cả.
Bằng Phi xiết chặt Linh Sa
-Nghe anh nói nàỵ Anh muốn cưới em ngay, chỉ vì anh muốn em thật sự là của anh, và như vậy anh mới có thể đem hết cuộc đời của mình xây hạnh phúc, mới có thể đổ dồn tâm trí vào việc lo lắng cho em. Tương lai của chúng ta còn rất dài, chúng ta sẽ sống và sẽ hạnh phúc.
Linh San nhìn Phi, mắt chàng ngời sáng hy vọng:
-Chúng ta nên lấy nhau càng sớm càng tốt?
-Không được ít nhất là muà hè năm sau
-Hay là mùa thu năm naỷ
-Anh nói như trả giá vậy, mùa xuân sang năm vậỷ
Bằng Phi pha trò
-Em còn nhớ không? Chính em đề nghị lấy nhau, tức là em đã câù hôn anh và anh chấp nhận. Vậy mà bây giờ em còn kỳ keò nữả
Linh San giật mình;
-Em? chính em đề nghị với anh ư?
Bằng Phi gật đâù
-Em đừng giận, anh chỉ nói cho vui thôị Linh San, hãy nghĩ kỹ đi, ta nên lấy nhau càng sớm càng tốt. Anh nôn nóng, anh muốn việc đó được thực hiện ngaỵ
Linh San chợt hỏi:
-Trước kia anh cũng điên cuồng săn đuổi Khâm Đồng thế này ư?
Bằng Phi đột ngột đẩy Linh San ra, nét đa tình mất hẳn trên khuôn mặt chàng, một cái gì vưà giận dữ và buồn bực hiện trên mắt.
-Sao vậy Linh San, sao em cứ đem mấy chuyện đó dằn vặt làm khổ nhau mãi thế?
Linh San cũng bàng hoàng, nàng thấy bực dọc với chính mình.
-Anh Phi, hãy tha thứ cho em, em đã điên, em ghen nên không biết mình đã nói gì.
Bằng Phi nâng cằm Linh San lên, nhìn thẳng vaò mắt người yêụ
-Linh San, anh phải làm sao để xóa tan được bóng đen kia trong hạnh phúc của chúng mình chứ?
-Không có một bóng đen naò cả.. Em xin thề em hứa từ đây về sau, sẽ không nhắc đến cô ta nữa, anh hãy tha thứ cho em
Bằng Phi xiết chặt Linh San trong vòng taỵ
-Ðừng nói gì nữa, anh phải xin lỗi em mới đúng.
-Taị saỏ
-Vì trước khi gặp em, anh đã yêu người khác, đã có vợ.
-Vậy chúng ta quên hết những chuyện cũ đó đị
Hai người yên lặng ôm nhau, căn phòng hoàn toàn không có một tiếng động. Bỗng nhiên ở đâu vang lên tiếng trẻ thơ, giọng nói của bé Sở Sở:
-Cha ơi, cha hãy xem con búp bê của con nè
Linh San giật mình buông Bằng Phi ra, họ cùng nhìn về phía bé Sở Sở, con bé đang khệ nệ ôm một căn nhà bằng gỗ lắp ráp, trong ngôi nhà đó có rất nhiều búp bê. Sở Sở đặt tất cả lên bàn. Nó cầm một búp bê ở chính giữa lên, búp bê này mặc váy đầm đội nón trắng, búp bê rất đẹp nhưng tay chân đã bị bẻ gãy cả. Linh San buột miệng:
-Sao con lại làm gãy cả rôì?
Bé Sở Sở nói, nó chỉ tay về ngôi nhà đồ chơi nói:
-Vâng chính tay con bẻ gãỵ Ở đây có mấy búp bê còn nguyên vẹn. Đây là cha, đây là chị Hương, đây là con còn cái nàỷ
Nó đưa con búp bê bị bẻ gãy tay lên nói:
-Ðây là dì!
Linh San tái mặt, nàng có cảm giác như đang rơi vào một hố băng và tất cả tư tưởng, ý thức, tình cảm đều vỡ nát. Linh San đứng bật dậy, đinh bỏ chạy ra n