i đầy mây, mây màu khói xám và bạc lướt qua mặt trăng màu trắng. Còn có một vài ngôi sao nho nhỏ tô điểm lên đấy nữa. Giờ thì bầu trời không khác gì vũ trụ cỡ-siêu-nhỏ.
Ánh trăng chiếu rọi lên những bậc thềm.
Vier đang
ngồi đó, tựa đầu bên cột đá mát lạnh. Tóc nàng xõa xuống vai, nàng mặc bộ váy màu hồng nhạt : Nhẹ nhàng và đậm chất nữ tính. Nàng nhìn những chiếc lá rơi lả tả trước sân, lòng quặn đau như vừa bị dao cắt. Berry là người nàng nghĩ đến lúc này.
_ Vier…- Một giọng nói trầm quen thuộc vang lên, nhưng Vier không nhìn về phía người đó.
_ Là ngươi sao….
Không đợi Vier nói thêm câu nào, Ju đã ngồi xuống cạnh nàng, nở nụ cười quyến rũ đẳng-cấp-quốc-tế ( Ôi ! Click the image to open in full size.) Chàng đêm nay mặc bộ Kimono màu nâu nhạt, trông có vẻ hiền lành hơn khi không phủ lên mình chiếc áo khoác đen ( =.= )
_ Sao cô chưa ngủ ? – Ju hỏi.
_ Vậy sao ngươi chưa ngủ ?
_ Ta không buồn ngủ.
_ Ta cũng vậy.
Im lặng.
Ju nhặt lên một chiếc lá và xé nó tả tơi, chắc cũng chẳng biết mình đang làm gì.
_ Ngươi đã nhớ lại tất cả….- Vier đột ngột nói.
_ Đúng thế.
_ Ngươi…Có thương xót gì cho Berry không ?
_ ….
_ Đáng lẽ ta không nên hỏi. – Vier nói, toan đứng dậy. Nhưng Ju lại nắm chặt tay nàng và kéo nàng ngồi xuống.
_ Có một chút. – Chàng đáp, không thật lòng lắm.
_ Vậy sao….
Ngước nhìn bầu trời về đêm, trong đầu Vier giờ chứa đầy những suy nghĩ lo toan. Ju đã nhớ lại tất cả, đồng nghĩa với việc chàng nhận thức được tầm quan trọng của bản thân cũng như sức mạnh tiềm tại. Điều này ít nhiều an ủi nàng, rằng nàng sẽ không còn phải bám theo Ju 24/24 nữa. tiếp theo là làm sao cho những con búp bê còn lại tỉnh ngộ, hối lỗi và quay về : Nàng không muốn làm tổn hại ai nữa. Dù điều đó có vẻ như bất-khả-thi nhưng với Vier, có niềm tin là có tất cả.
.
.
.
Không biết đã bao lâu rồi , nhưng bàn tay nàng vẫn nằm gọn tronhg bàn tay Ju, ấm áp. Nàng không nhìn, nhưng cảm nhận được tay Ju mềm và thẳng, nõn như tay con gái, mặc dù cách chàng nắm lấy tay Vier lúc này thì mang lại cho nàng cảm giác được một người con trai trưởng thành bảo vệ. Nàng khẽ quay qua nhìn Ju, và bắt gặp ánh mắt Ju cũng đang nhìn nàng.Đôi mắt xanh lam sáng rực, trong veo, mạnh mẽ và chân thành. Vier bối rối quay đi. Nàng không muốn nhìn vào đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy- khuôn mặt của người mà nàng yêu từ lúc mới gặp lần đầu tiên….Ju, nhìn thấy biểu hiện đó từ Vier thì bỗng dưng đỏ mặt ( Vì cái gì nhỉ ?_? ). Chàng siết chặt tay Vier hơn, cố hâm nóng b
bàn tay lạnh ngắt của Vier.
_ Ngày mai….Mọi chuyện sẽ tốt hơn phải không ? – Vier hỏi, giọng nhẹ nhàng tựa hồ tiếng đàn êm ái.
_ Có lẽ thế….- Ju thầm thì đáp lại.
Chàng quàng tay qua vai Vier, ôm chặt nàng vào lòng, để đầu Vier gục vào vai chàng. Trong cơn mệt mỏi kéo dài, Vier chợt cảm thấy thoải mái hẳn. Mùi thơm của cỏ dại vương trên tóc Ju đưa nàng vào giấc ngủ. Ju cũng tựa đầu vào Vier, trái tim chàng bỗng đập loạn nhịp. Và chàng nhìn xuống con búp bê xinh đẹp ấy, một thiên thần đúng nghĩa nếu không khoác lên mình bộ váy đen tựa ma quỷ. Rồi chàng tự trách mình đúng là đồ điên khi vừa nghĩ đến những chuyện điên không kém. Chàng bắt đầu đẩy những suy nghĩ không cần thiết ra khỏi óc, hít một hơi sâu rồi nhắm mắt ngủ. Dĩ nhiên, một nam ngủ với một nữ ( chính xác là ngồi ngủ ) khi chưa kết hôn là một trong những điều cấm kị nhất ở Nhật Bản cổ xưa ( nơi nào chả thế =.= ). Nhưng Ju và Vier nào có bận tâm gì, đơn giản vì họ thuộc về thế giới hiện đại, hơn nữa đây chỉ là một chàng trai và một con búp bê có-thể-cử-động. Họ cứ thế ngủ, cũng như ánh trăng vẫn soi rọi khắp thế gian.
*
* *
Cậu bị lạc à ?
Đừng khóc ! Cậu là con trai mà !
Để tôi đưa cậu về nhà tôi trước nhé !
Yên tâm, tôi tin cậu và cậu tin tôi, thế là được chứ gì ?
Nắm chặt tay tôi nhé !
Nếu cậu muốn, cậu có thể tâm sự với tôi bất kì lúc nào !
_ Vier….
Tôi không hiểu….
_ Vier….
Cậu đã phản bội tôi….
_ Không…
Tôi không muốn nghe….
_Vier…
Tử Thần đã chết, cậu vừa lòng rồi chứ ?
_ Không !!!
Bùm !!!
Tiếng nổ kinh hoàng đã đánh thức hắn dậy. Tấm màn che rách te tua vì phép thuật hắn vừa phóng ra lúc ngủ, chỉ vì mơ thấy giấc mơ về người ấy…Đã một năm rồi, người thương hỡi ! Lẽ nào nàng vẫn không thể nguôi ngoai lòng hận thù với ta ư? Đau đớn thay, buồn thương thay ! Tình cảm của nàng dành cho hắn quá đậm sâu, gần như ta chẳng thể thay thế được…Gạt đi giọt nước mắt còn sót lại trên khuôn mặt, hắn bắt đầu thay quần áo.
Hắn rõ ràng là một thanh niên đẹp.
Mái tóc ngắn màu bạch kim được tỉa cắt kĩ càng, đôi mắt sáng xanh biếc bị che phủ phần nào bởi lọn tóc còn lòa xòa trước mặt. Dáng người hắn cao cao, gầy gầy. Và chắc chắn hắn chỉ tầm 15, 16 tuổi là cùng.
Khoác lên người chiếc áo choàng kín mít, hắn sải bước tiến về ngôi nhà to-cực-kì được xây sau những cái cây to lớn, cố quên đi giấc mơ vừa nãy.
.
_ Ngày mai….Mọi chuyện sẽ tốt hơn phải không ? – Vier hỏi, giọng nhẹ nhàng tựa hồ tiếng đàn êm ái.
_ Có lẽ thế….- Ju thầm thì đáp lại.
Chàng quàng tay qua vai Vier, ôm chặt nàng vào lòng, để đầu Vier gục vào vai chàng. Trong cơn mệt mỏi kéo dài, Vier chợt cảm thấy thoải mái hẳn. Mùi thơm của cỏ dại vương trên tóc Ju đưa nàng vào giấc ngủ. Ju cũng tựa đầu vào Vier, trái tim chàng bỗng đập loạn nhịp. Và chàng nhìn xuống con búp bê xinh đẹp ấy, một thiên thần đúng nghĩa nếu không khoác lên mình bộ váy đen tựa ma quỷ. Rồi chàng tự trách mình đúng là đồ điên khi vừa nghĩ đến những chuyện điên không kém. Chàng bắt đầu đẩy những suy nghĩ không cần thiết ra khỏi óc, hít một hơi sâu rồi nhắm mắt ngủ. Dĩ nhiên, một nam ngủ với một nữ ( chính xác là ngồi ngủ ) khi chưa kết hôn là một trong những điều cấm kị nhất ở Nhật Bản cổ xưa ( nơi nào chả thế =.= ). Nhưng Ju và Vier nào có bận tâm gì, đơn giản vì họ thuộc về thế giới hiện đại, hơn nữa đây chỉ là một chàng trai và một con búp bê có-thể-cử-động. Họ cứ thế ngủ, cũng như ánh trăng vẫn soi rọi khắp thế gian.
*
* *
Cậu bị lạc à ?
Đừng khóc ! Cậu là con trai mà !
Để tôi đưa cậu về nhà tôi trước nhé !
Yên tâm, tôi tin cậu và cậu tin tôi, thế là được chứ gì ?
Nắm chặt tay tôi nhé !
Nếu cậu muốn, cậu có thể tâm sự với tôi bất kì lúc nào !
_ Vier….
Tôi không hiểu….
_ Vier….
Cậu đã phản bội tôi….
_ Không…
Tôi không muốn nghe….
_Vier…
Tử Thần đã chết, cậu vừa lòng rồi chứ ?
_ Không !!!
Bùm !!!
Tiếng nổ kinh hoàng đã đánh thức hắn dậy. Tấm màn che rách te tua vì phép thuật hắn vừa phóng ra lúc ngủ, chỉ vì mơ thấy giấc mơ về người ấy…Đã một năm rồi, người thương hỡi ! Lẽ nào nàng vẫn không thể nguôi ngoai lòng hận thù với ta ư? Đau đớn thay, buồn thương thay ! Tình cảm của nàng dành cho hắn quá đậm sâu, gần như ta chẳng thể thay thế được…Gạt đi giọt nước mắt còn sót lại trên khuôn mặt, hắn bắt đầu thay quần áo.
Hắn rõ ràng là một thanh niên đẹp.
Mái tóc ngắn màu bạch kim được tỉa cắt kĩ càng, đôi mắt sáng xanh biếc bị che phủ phần nào bởi lọn tóc còn lòa xòa trư
Ánh trăng chiếu rọi lên những bậc thềm.
Vier đang
ngồi đó, tựa đầu bên cột đá mát lạnh. Tóc nàng xõa xuống vai, nàng mặc bộ váy màu hồng nhạt : Nhẹ nhàng và đậm chất nữ tính. Nàng nhìn những chiếc lá rơi lả tả trước sân, lòng quặn đau như vừa bị dao cắt. Berry là người nàng nghĩ đến lúc này.
_ Vier…- Một giọng nói trầm quen thuộc vang lên, nhưng Vier không nhìn về phía người đó.
_ Là ngươi sao….
Không đợi Vier nói thêm câu nào, Ju đã ngồi xuống cạnh nàng, nở nụ cười quyến rũ đẳng-cấp-quốc-tế ( Ôi ! Click the image to open in full size.) Chàng đêm nay mặc bộ Kimono màu nâu nhạt, trông có vẻ hiền lành hơn khi không phủ lên mình chiếc áo khoác đen ( =.= )
_ Sao cô chưa ngủ ? – Ju hỏi.
_ Vậy sao ngươi chưa ngủ ?
_ Ta không buồn ngủ.
_ Ta cũng vậy.
Im lặng.
Ju nhặt lên một chiếc lá và xé nó tả tơi, chắc cũng chẳng biết mình đang làm gì.
_ Ngươi đã nhớ lại tất cả….- Vier đột ngột nói.
_ Đúng thế.
_ Ngươi…Có thương xót gì cho Berry không ?
_ ….
_ Đáng lẽ ta không nên hỏi. – Vier nói, toan đứng dậy. Nhưng Ju lại nắm chặt tay nàng và kéo nàng ngồi xuống.
_ Có một chút. – Chàng đáp, không thật lòng lắm.
_ Vậy sao….
Ngước nhìn bầu trời về đêm, trong đầu Vier giờ chứa đầy những suy nghĩ lo toan. Ju đã nhớ lại tất cả, đồng nghĩa với việc chàng nhận thức được tầm quan trọng của bản thân cũng như sức mạnh tiềm tại. Điều này ít nhiều an ủi nàng, rằng nàng sẽ không còn phải bám theo Ju 24/24 nữa. tiếp theo là làm sao cho những con búp bê còn lại tỉnh ngộ, hối lỗi và quay về : Nàng không muốn làm tổn hại ai nữa. Dù điều đó có vẻ như bất-khả-thi nhưng với Vier, có niềm tin là có tất cả.
.
.
.
Không biết đã bao lâu rồi , nhưng bàn tay nàng vẫn nằm gọn tronhg bàn tay Ju, ấm áp. Nàng không nhìn, nhưng cảm nhận được tay Ju mềm và thẳng, nõn như tay con gái, mặc dù cách chàng nắm lấy tay Vier lúc này thì mang lại cho nàng cảm giác được một người con trai trưởng thành bảo vệ. Nàng khẽ quay qua nhìn Ju, và bắt gặp ánh mắt Ju cũng đang nhìn nàng.Đôi mắt xanh lam sáng rực, trong veo, mạnh mẽ và chân thành. Vier bối rối quay đi. Nàng không muốn nhìn vào đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy- khuôn mặt của người mà nàng yêu từ lúc mới gặp lần đầu tiên….Ju, nhìn thấy biểu hiện đó từ Vier thì bỗng dưng đỏ mặt ( Vì cái gì nhỉ ?_? ). Chàng siết chặt tay Vier hơn, cố hâm nóng b
bàn tay lạnh ngắt của Vier.
_ Ngày mai….Mọi chuyện sẽ tốt hơn phải không ? – Vier hỏi, giọng nhẹ nhàng tựa hồ tiếng đàn êm ái.
_ Có lẽ thế….- Ju thầm thì đáp lại.
Chàng quàng tay qua vai Vier, ôm chặt nàng vào lòng, để đầu Vier gục vào vai chàng. Trong cơn mệt mỏi kéo dài, Vier chợt cảm thấy thoải mái hẳn. Mùi thơm của cỏ dại vương trên tóc Ju đưa nàng vào giấc ngủ. Ju cũng tựa đầu vào Vier, trái tim chàng bỗng đập loạn nhịp. Và chàng nhìn xuống con búp bê xinh đẹp ấy, một thiên thần đúng nghĩa nếu không khoác lên mình bộ váy đen tựa ma quỷ. Rồi chàng tự trách mình đúng là đồ điên khi vừa nghĩ đến những chuyện điên không kém. Chàng bắt đầu đẩy những suy nghĩ không cần thiết ra khỏi óc, hít một hơi sâu rồi nhắm mắt ngủ. Dĩ nhiên, một nam ngủ với một nữ ( chính xác là ngồi ngủ ) khi chưa kết hôn là một trong những điều cấm kị nhất ở Nhật Bản cổ xưa ( nơi nào chả thế =.= ). Nhưng Ju và Vier nào có bận tâm gì, đơn giản vì họ thuộc về thế giới hiện đại, hơn nữa đây chỉ là một chàng trai và một con búp bê có-thể-cử-động. Họ cứ thế ngủ, cũng như ánh trăng vẫn soi rọi khắp thế gian.
*
* *
Cậu bị lạc à ?
Đừng khóc ! Cậu là con trai mà !
Để tôi đưa cậu về nhà tôi trước nhé !
Yên tâm, tôi tin cậu và cậu tin tôi, thế là được chứ gì ?
Nắm chặt tay tôi nhé !
Nếu cậu muốn, cậu có thể tâm sự với tôi bất kì lúc nào !
_ Vier….
Tôi không hiểu….
_ Vier….
Cậu đã phản bội tôi….
_ Không…
Tôi không muốn nghe….
_Vier…
Tử Thần đã chết, cậu vừa lòng rồi chứ ?
_ Không !!!
Bùm !!!
Tiếng nổ kinh hoàng đã đánh thức hắn dậy. Tấm màn che rách te tua vì phép thuật hắn vừa phóng ra lúc ngủ, chỉ vì mơ thấy giấc mơ về người ấy…Đã một năm rồi, người thương hỡi ! Lẽ nào nàng vẫn không thể nguôi ngoai lòng hận thù với ta ư? Đau đớn thay, buồn thương thay ! Tình cảm của nàng dành cho hắn quá đậm sâu, gần như ta chẳng thể thay thế được…Gạt đi giọt nước mắt còn sót lại trên khuôn mặt, hắn bắt đầu thay quần áo.
Hắn rõ ràng là một thanh niên đẹp.
Mái tóc ngắn màu bạch kim được tỉa cắt kĩ càng, đôi mắt sáng xanh biếc bị che phủ phần nào bởi lọn tóc còn lòa xòa trước mặt. Dáng người hắn cao cao, gầy gầy. Và chắc chắn hắn chỉ tầm 15, 16 tuổi là cùng.
Khoác lên người chiếc áo choàng kín mít, hắn sải bước tiến về ngôi nhà to-cực-kì được xây sau những cái cây to lớn, cố quên đi giấc mơ vừa nãy.
.
_ Ngày mai….Mọi chuyện sẽ tốt hơn phải không ? – Vier hỏi, giọng nhẹ nhàng tựa hồ tiếng đàn êm ái.
_ Có lẽ thế….- Ju thầm thì đáp lại.
Chàng quàng tay qua vai Vier, ôm chặt nàng vào lòng, để đầu Vier gục vào vai chàng. Trong cơn mệt mỏi kéo dài, Vier chợt cảm thấy thoải mái hẳn. Mùi thơm của cỏ dại vương trên tóc Ju đưa nàng vào giấc ngủ. Ju cũng tựa đầu vào Vier, trái tim chàng bỗng đập loạn nhịp. Và chàng nhìn xuống con búp bê xinh đẹp ấy, một thiên thần đúng nghĩa nếu không khoác lên mình bộ váy đen tựa ma quỷ. Rồi chàng tự trách mình đúng là đồ điên khi vừa nghĩ đến những chuyện điên không kém. Chàng bắt đầu đẩy những suy nghĩ không cần thiết ra khỏi óc, hít một hơi sâu rồi nhắm mắt ngủ. Dĩ nhiên, một nam ngủ với một nữ ( chính xác là ngồi ngủ ) khi chưa kết hôn là một trong những điều cấm kị nhất ở Nhật Bản cổ xưa ( nơi nào chả thế =.= ). Nhưng Ju và Vier nào có bận tâm gì, đơn giản vì họ thuộc về thế giới hiện đại, hơn nữa đây chỉ là một chàng trai và một con búp bê có-thể-cử-động. Họ cứ thế ngủ, cũng như ánh trăng vẫn soi rọi khắp thế gian.
*
* *
Cậu bị lạc à ?
Đừng khóc ! Cậu là con trai mà !
Để tôi đưa cậu về nhà tôi trước nhé !
Yên tâm, tôi tin cậu và cậu tin tôi, thế là được chứ gì ?
Nắm chặt tay tôi nhé !
Nếu cậu muốn, cậu có thể tâm sự với tôi bất kì lúc nào !
_ Vier….
Tôi không hiểu….
_ Vier….
Cậu đã phản bội tôi….
_ Không…
Tôi không muốn nghe….
_Vier…
Tử Thần đã chết, cậu vừa lòng rồi chứ ?
_ Không !!!
Bùm !!!
Tiếng nổ kinh hoàng đã đánh thức hắn dậy. Tấm màn che rách te tua vì phép thuật hắn vừa phóng ra lúc ngủ, chỉ vì mơ thấy giấc mơ về người ấy…Đã một năm rồi, người thương hỡi ! Lẽ nào nàng vẫn không thể nguôi ngoai lòng hận thù với ta ư? Đau đớn thay, buồn thương thay ! Tình cảm của nàng dành cho hắn quá đậm sâu, gần như ta chẳng thể thay thế được…Gạt đi giọt nước mắt còn sót lại trên khuôn mặt, hắn bắt đầu thay quần áo.
Hắn rõ ràng là một thanh niên đẹp.
Mái tóc ngắn màu bạch kim được tỉa cắt kĩ càng, đôi mắt sáng xanh biếc bị che phủ phần nào bởi lọn tóc còn lòa xòa trư