Búp Bê Tử Thần - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Easter eggs.

Búp Bê Tử Thần (xem 1)

Búp Bê Tử Thần

ước đi. – Giọng trầm của Tử Thần vang lên nhẹ nhàng. Ngài vẫn ngồi bên vợ mình, mặc cho những quầng thâm đã xuất hiện dưới mắt và sự mệt mỏi đè nặng lên vai.
_ Nhưng ngài sẽ kiệt sức mất….
_ Đừng lo, ngươi thay ta chăm sóc Ju nhé ! Ta muốn ngồi lại một chút.
_…Vâng.
*
* *
Đã là ngày thứ bảy trăm hai mươi sau cái chết của vợ Tử Thần. Cho đến khi nỗi đau đã ít nhiều vơi đi, ngài bắt đầu quan tâm đến Ju hơn. Ju lớn rất nhanh, nhanh hơn bất kì đức trẻ nào trên thế giới này. Chỉ trong vòng ba năm mà đã như chàng trai mười lăm tuổi ( Thật khó tin =.= ) , khỏe mạnh và cực kì thông minh. Điều đó thực sự kích thích trí tò mò của những con búp bê. Sự tò mò chỉ được kìm nén trong một thời gian ngắn. Cho đến hôm ấy…
_ Ngài Tử Thần !! – Tiếng của con búp bê số bốn, Michi vang lên.
_ Hả ?
_ Michi muốn hỏi một chuyện, được không ạ ?
_ Được mà ! Ta cũng đang rỗi – Tử Thần cười.
_ vì con trai của ngài ấy ! Sao cậu ta lại lớn nhanh đến vậy ạ ?
_ Thì như Michi bảo thôi, Ju là con trai của ta. – Tử Thần thản nhiên đáp.
Một câu nói đủ để làm rõ mọi chuyện.
Một trí óc siêu việt đủ để suy ra toàn bộ vấn đề.
Và một lòng tham đủ để thay đổi tất cả.
Năm ngày sau, mười hai con búp bê đánh cắp báu vật của Tử Thần rồi bỏ trốn.
Ba mươi ngày sau, chúng quay lại với sức mạnh hoàn toàn mới, mục đích mắt cho bằng được đứa con của Tử Thần.
Tuy nhiên, Ju đã được đưa về quá khứ. Rồi Tử Thần cũng phải chết. Chỉ có một mình Vier là cố gắng tìm lại những tháng ngày đẹp đẽ khi họ bên nhau, đồng thời ra sức bảo vê Ju đến bây giờ.
Trong căn nhà thứ hai của Tử Thần, nàng vẫn đang kể cho Ju về câu chuyện ấy.
chương 4
Vier….
Vier….
Đồ khốn kiếp…
Kế hoạch của ta chút xíu nữa là thành công rồi.
Luôn phá đám ta…
Phải tiêu diệt nó ngay thôi…
_ Virgo….- Một giọng nói lạnh, rõ vang lên.
Trong căn phòng ngột ngạt và tanh tưởi mùi máu, chỉ có duy nhất một ngọn nến le lói sắp tắt được gắn trên tường. Khắp nơi là đầu lâu, xương người lăn lóc, những xác chết nằm đè lên nhau,cơ thể găm đầy hoa hay kim cương, đao kiếm và nhiều thứ khác. Có vẻ như họ là nạn nhân cho những cuộc chơi đùa của mười hai con búp bê. Virgo – Con búp bê số một đang ngồi bên chiếc bàn gỗ tròn, mắt đăm chiêu nhìn về phía xa xăm nào đó ( mặc dù cũng không bỏ sót lời nào người kia nói ). Mười con búp bê còn lại ngồi cạnh ả,không giấu được vẻ tò mò về vị khách lạ. Kẻ đó gần như lẫn vào trong bóng tối,đội mũ trùm che hết nửa khuôn mặt, từ đầu đến chân được phủ kín bằng chiếc áo choàng rộng rinh dài thuột.
_ Có tin báo từ Berry. Cô ta đã cướp được “vật ấy” rồi.
_ Tốt lắm. Còn Vier và Ju thì thế nào ?
_ Vẫn chưa hay biết gì. Dự đoán họ sẽ đi vào chiều nay.
_ Được lắm. Ngươi quả là thiên tài. Lui về nghỉ đi. Sáng mai còn có việc ta giao đây.
_ Vâng.
Đợi cho đến lúc cái bóng của kẻ lạ mặt hoàn toàn biến mất rồi, Michi – Con búp bê thứ tư mới hỏi :
_ Đó là ai vậy ?
_ Ruyta, kẻ có biệt hiệu “Phantom” ( Bóng ma ) – Virgo đáp.
_ Sao hắn quen cô vậy ? – Shiney, con búp bê số năm lên tiếng.
_ Bộ cái đó là cần thiết cho việc tiêu diệt Vier hả ? – Michi nói giọng bắt bẻ.
_ Bộ tôi không được biết hả ? – Shiney vặn lại
_ Thôi đi !!! – Virgo, nhận thấy sự bất hòa giữa hai con búp bê liền cắt ngang. – Đừng cãi nhau vào lúc này.
_ …..
Khi tiếng ồn ào đã lắng xuống, Virgo mới đứng dậy. Đến tận lúc này mới nhìn rõ ả được : Mái tóc đen dài uốn từng lọn ôm gọn lấy khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt nâu lạnh lùng nhìn về phía kẻ tên Ruyta vừa rút lui. Sử dụng hắn để tiêu diệt Vier…Liệu có nguy hiểm quá không !?
Đã là cuối thu. Không khí se se lạnh và đừng đàn chim bắt đầu bay về phương Đông tránh rét.. Cây cối trong khuôn vườn nhà Vier đã chuyển gần hết thành màu vàng, thỉnh thoảng lại có một cơn gió quét qua, cuốn theo những chiếc lá. Nước hồ trở nên lạnh ngắt, tưởng chừng sắp đóng băng cả rồi. Ấy vậy mà vẫn có một kẻ rỗi hơi đang ngồi nghịch nước – Ju.
Chỉ ba ngày nữa thôi, chàng sẽ phải cùng Vier đi tìm Han – Kẻ nắm giữ kí ức của chàng. Chắc chắn đây sẽ là một chuyến đi khó khăn nếu gã ta không chịu giao ra ” kí ức ” mà chàng đánh mất, Vier bảo vậy.
Cuộc đời thật lắm chuyện trái ngang, kẻ muốn bình yên thì lại chẳng được yên bình, kẻ muốn được mạo hiểm thì suốt ngày phải quanh quẩn bên bốn bức tường. Ý nghĩ đó khiến chàng bật cười, rồi nụ cười bỗng lập tức trở thành cái méo miệng khi chàng thấy Vier đang từ từ tiến đến : Chàng vẫn không ưa nổi con búp bê này – quá lạnh lùng và tàn nhẫn. Nhận thấy sự khó chịu ở Ju, nhưng Vier mặc kệ, nàng vốn không thân với Ju là mấy ( mặc dù Ju do chính tay nàng chăm sóc ), rồi nàng thản nhiên ngồi xuống cạnh Ju, tìm kiếm chuyện để nói.
_ Ngươi không lạnh à? – Nàng hỏi.
_ Không, còn cô ? – Ju nói.
_ Búp bê làm gì có cảm giác. – Vier hờ hững đáp.
Im lặng.
Ju có vẻ hối hận vì trót lỡ miệng, làm tổn thương người ta, nhưng vẻ hối hận đó lập tức biến mất sau câu nói tiếp theo của Vier :
_ Đùa đấy, Ta gần như là một con người hoàn chỉnh rồi. Làm gì có chuyện không có cảm giác ! Ngốc như ngươi mới không biết thôi – Nàng cười.
_ Ê ! Cô bảo ai ngốc !?
_ Chẳng những ngốc mà còn khó tính nữa.
_ Quá đáng thật. – Ju nói kèm theo cái liếc mắt chết người.
_ …
_ Nhưng nếu như thế… Lúc bị Ginryo tấn công, cô cũng đau chứ ? – Chàng đột nhiên nhớ ra.
_ Không hẳn vậy, Ginryo yếu xìu hà. – Vier nói, giọng pha một chút…Tự cao.
_ Giả tạo quá.
_ Ngươi nói ta giả tạo cái gì ?
_ Rõ ràng là đau mà. Lúc đó ta cảm nhận rất rõ nỗi đau của ngươi.
_ …..
Ừ, quả thật rất đau. Nhưng Vier luôn sống khép kín như vậy từ sau cái chết của Tử Thần. Con búp bê vốn được hưởng cuộc sống sung túc là thế, giờ lại phải liều mạng bảo vệ chàng trai mười lăm tuổi ( Nói thế thôi chứ thực tế là không có tuổi ^^ ) Đúng là ở đời có ai biết được chữ ” ngờ “….
Mặt hồ phản chiếu cái bóng méo mó của hai con người đang ngồi cạnh nhau, họ im lặng nhìn mặt trời dần khuất sau dãy núi, tất cả bình yên lạ lùng.
Cảnh điêu tàn.
Ngôi nhà của lão Han đã nát vụn bởi sức tàn phá kinh khủng của băng tuyết.
Và kia, lão nằm đó, da mặt tím tái làm ta tưởng nhầm đây là một xác chết.
Vier tìm cách đánh thức lão….
.
.
.
.
.
_ Ngươi vừa bảo cái gì !?!?! – Vier hét lên, giọng ngạc nhiên pha lẫn sự giận dữ hiếm có.
Trước mặt nàng là Han, kẻ cai quản kí ức của những ai từng vượt qua hố đen thời gian. Người lão nhỏ thó, tóc bạc phơ hết cả, đôi mắt đen đục nhìn Vier đầy sợ hãi, mồ hôi của lão túa ra như tắm – Lão nhát hơn nàng nghĩ. Dường như việc nhà lão bị ” khủng bố ” đã đem lại cho lão tâm trạng không ổn định. Dù thế nàng vẫn cứ hỏi, vì việc này quan trọng hơn bất kì chuyện nào khác.
_ Đã bị…Lấy đi…Rồi ạ…Ả ta mạnh quá, tôi không làm gì được….- Lão run rẩy.
_ Ả !? Có phải là….
_ Một kẻ có mái tóc ngắn đỏ rực, mặc chiếc váy màu xám tro. Ả t

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đứa bé bỏ nhà đi và cái kết 20 năm sau

Tôi Là Nấm Lùn Đó ! Càng Xinh

Là con gái đừng quên chúng ta là hoa của trời

Có bạn trai đại gia nên tự hào khoe khắp FB, 1 hôm cô bạn gửi cho bức ảnh bạn trai đang giao gà, cô gái đã làm một chuyện gây sốc

Truyện Yêu Không Hối Tiếc