Một chút sĩ diện khiến tôi không thể suy nghĩ được nhiều hơn. Tôi nhìn Nhật Minh như cái phao cứu trợ của mình.- Anh à! Tôi nhìn Nhật Minh gọi to. Anh ta nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi lao đến và đặt nụ hôn bất ngờ lên môi anh. Nhật Minh nhìn tôi bàng hoàng, trái tim tôi thì đập thình thịch liên hồi. Chúng tôi nhìn nhau như thế rất lâu tưởng như mọi vật trở nên vô hình trước mắt. Những tiếng vỗ tay của mọi người xung quanh khiến tôi bừng tỉnh, xấu hổ không dám đối diện với đôi mắt ngỡ ngàng của anh.
– Sao cô..? Anh bối rối sửng sốt nhìn tôi.
– Ôi chào anh, tổng giám đốc Minh. Minh Tuấn vui mừng bắt tay anh. – Thật không ngờ anh là bạn trai của Lưu Ly. Thật sự tôi không thể tin được. Đứa em gái này tôi rất yêu thương mong anh hãy yêu thương, chăm sóc và bảo vệ nó giúp tôi nhé.
Nhật Minh nhìn tôi kinh ngạc. Anh ta ghé sát tai tôi tức tối. -Tôi là bạn trai cô hồi nào? Tôi nhìn anh ta cầu xin khi Kiều Diễm đang nhìn tôi hằn học. – Em đợi anh lâu rồi, Anh tiếp khách xong sang ngồi nói chuyện cùng bạn em được không? Em chờ ở bên kia nhé. Tôi run rẩy nắm lấy tay anh, nước mắt tôi chỉ trực trào ra khiến anh nhìn tôi luống cuống. Tôi buông tay anh ra nhưng anh vội nắm chặt lấy tay tôi. – Đi theo anh. Lời nói ấm áp đó, đôi mắt đó khiến tôi như bị thôi miên. Tôi lặng lẽ theo anh sang chào khách của anh rồi sang bàn ngồi trò chuyện với Minh Tuấn và Kiều Diễm. Mọi người nói chuyện rất rôm rả như thân quen từ lâu rồi. Tay tôi vẫn nằm gọn trong tay anh, ấm áp và yên bình. Thỉnh thoảng anh nhìn tôi cười tình tứ khiến Kiều Diễm trở nên ghen tức. Anh đưa tôi lên xe, chiếc siêu xe Ferrari màu xanh sang trọng rồi lướt đi trước ánh mắt ghen tị của Kiều Diễm và ngạc nhiên của Minh Tuấn.
– Em xin lỗi..thật sự rất xin lỗi vì chuyện lúc nãy.
– Đó là vì anh ta phải không? Người tình chưa một lần thổ lộ.
Tôi cứng họng không nói được điều gì. Anh tức tối lao xe vút đi rồi phanh gấp vào lề đường khiến tôi ngã dúi về phía trước.
– Thật không tin nổi, vì anh ta mà tôi bị cướp đi mất nụ hôn đầu rồi biết không?
– Không thể tin được.Tôi kinh ngạc nhìn anh ta. Hắn đã 30 tuổi, thành đạt, lúc nào cũng thấy có chân dài đi theo. Bằng này tuổi hào hoa như hắn, giàu có như hắn phải có đến hàng trăm mối tình rồi chứ?.
– Sao cô dám làm thế? Nhật Minh tức tối đập mạnh tay xuống xe. Gương mặt anh ghé sát vào mặt tôi ánh mắt giận dữ.
– Thì đó cũng..cũng là nụ hôn đầu tiên của em…Tôi run rẩy nói. – Em xin lỗi…nhưng nếu anh muốn lấy lại anh có thể hôn trả lại em mà. Coi như chưa có gì.
– Cái gì? Thật không thể tin được. Anh trố mắt nhìn tôi. Cả tôi và anh nhìn nhau bật cười. Một làn gió nhẹ lướt qua làm tâm hồn tôi thấy nhẹ nhõm lạ kỳ.
– Cảm ơn anh. Tôi nhìn anh cảm kích.
*****
Nhật Minh là doanh nhân trẻ được tạp chí Forbes Việt Nam bình chọn top 30 doanh nhân trẻ Việt Nam tiêu biểu xuất thân trong gia đình giàu có. Tin tôi và anh đang hò hẹn với nhau được đồn thổi đi khắp công ty bởi Kiều Diễm. Người mừng cho tôi, người nói xấu sau lưng, người dè bỉu sao người như tôi lại lọt vào mắt xanh của Nhật Minh. Kiều Diễm còn nói bóng gió là tôi có thể đã bán thân cho đại gia để mong cầu cuộc sống hạnh phúc. Lúc đầu tôi cũng phản đối mạnh mẽ, cũng hơn thua với mọi người nhưng càng làm như thế tôi càng nhận thêm sự khó chịu của mọi người. Khi dự án này kết thúc, tôi cũng sẽ ra đi. Vậy chẳng có gì tôi phải làm thế. Tôi lặng lẽ làm việc, cố gắng hoàn thành xong công việc. Tôi phải làm được để dành tặng món quà cuối cùng cho mối tình đầu của mình và quan trọng hơn để cảm ơn anh người đã nắm lấy tay tôi, đã chỉ cho tôi ” Dưới bầu trời này có rất nhiều điều tốt đẹp đang đợi ở phía trước”
Tôi nghiên cứu kỹ về sản phẩm công ty anh. Sản phẩm chủ đạo là bánh phở, bún gạo, miến đang là mặt hàng có tiếng trên thị trường và đã xuất khẩu ra thị trường thế giới. Những thôn tin về sản phẩm đã có sẵn, làm thế nào để tôi thể hiện nét độc nhất của sản phẩm đó đây? Tôi trằn trọc cả ngày trời viết đi viết lại vẫn không thể viết ra kịch bản. Tôi khoác balo bay vào Sài Gòn rồi bắt xe tới làng bột gạo ở Sa Đéc – Đồng Tháp để tìm hiểu về nghề làm bột gạo nơi đây cũng là nơi cung cấp nguyên liệu bột gạo cho công ty Tam Giang. Tôi đi lòng vòng quanh làng. Làng bột Sa Đéc đã tồn tại hàng trăm năm. Lúc hưng thịnh có đến 1000 hộ sản xuất, nay chỉ còn 600 hộ còn gắn bó với nghề. Mỗi ngày nơi này cung cấp cho Tam Giang 30 tấn bột gạo để làm nguyên liệu sản xuất. Sự cơ cực hiện lên trên từng khuôn mặt họ. Nỗi lo làng nghề bị mai một nếu như không có nhiều công ty như Tam Giang hợp tác làm ăn. Những tấm gạo vụn này không ngờ lại mang nhiều hy vọng đến cho mọi người đến vậy. Tôi quay phim, chụp ảnh để lưu giữ những giá trị rất đời thường này. Tôi mở máy xem lại những thước phim và kinh ngạc thốt lên khi bóng anh hiện ra trong khuôn hình. Tôi ngẩng mặt lên là anh, anh đứng đó mỉm cười nhìn tôi.
– Thật ngạc nhiên chúng ta lại gặp nhau ở đây? Em làm anh bất ngờ đấy.
– Vì đã hứa sẽ nộp cho anh kịch bản hay nhất mà. Tôi nhìn anh mỉm cười.
– Sáng ngày mai là hết hạn rồi liệu có kịp làm không?
– Được chứ. Ngày mai em sẽ giao cho anh.
– Em đã có chỗ ở chưa?
– Em mới đến đây nên cũng chưa kịp tìm.
– Qua chỗ anh đi, bên đó còn phòng trống đó. Đừng lo em đâu phải là người mẫu nên anh không làm gì em đâu.
Tôi bật cười nhìn anh. Tối đó chúng tôi đã ở cùng nhau, mỗi người một phòng. Tôi ngồi hì hục viết đến ngủ thiếp đi trên bàn. Khi tỉnh dậy tôi thấy một cái chăn đã quàng lên người tôi lúc nào. Tôi nghe tiếng gõ cửa liên hồi khẽ mở cửa phòng nhìn ra ngoài. Một người đàn ông trung niên rất sang trọng bước vào rồi tát anh một cái. – Mày không muốn biết em mày sống chết ra sao hả? Tôi giật mình bịt mồm quan sát. – Là bố anh ấy sao? Tôi nghĩ thầm.
– Tại sao con phải quan tâm đến nó. Anh tức tối hét lên.
– Mày nói gì? Nó là đứa em cùng cha với mày đó.
– Là em cùng cha chứ không cùng mẹ. Nó ốm bố lo lắng lắm đúng không? Vậy tại sao khi mẹ con ốm nằm thoi thóp bố không một lần ghé qua. Lúc đó bố đang ở đâu? Bên cô nhân tình kia đúng không?
” Bốp” anh lại nhận được một cái tát nữa. – Đồ hỗn láo. Nếu mày không về quyền thừa kế tao sẽ cho nó hết.
– Bố cứ tự nhiên. Con chưa bao giờ mơ tho đến đồng tiền nào của bố. Đôi tay này con sẽ làm nên tất cả, đôi chân này con sẽ đi vươn tới cái đích mà bố sẽ không bao giờ với tới. Con sẽ làm cho bố hối hận khi buông đôi tay mẹ con con ra.
– Cái gì?
Bố anh nhìn anh tức điên rồi bỏ ra khỏi phòng. Anh đứng đó rồi ngồi thụp xuống khóc. Nhìn anh khóc sao trái tim tôi lại khó chịu đến vậy? Thấy anh đứng dậy tôi vội chạy lên giường giả vờ gục ngủ. Anh khẽ mở cửa phòng rồi về phòng m