Cầu hôn anh giữa đồi hoa tam giác mạch - Truyện Ngắn - thichdoctruyen.yn.lt

Cầu hôn anh giữa đồi hoa tam giác mạch (xem 104)

Cầu hôn anh giữa đồi hoa tam giác mạch

tôi đi trên chiếc xe cào cào và băng qua thung lũng hoa tam giác mạch. Chiếc xe lúc chồm lên lúc lao xuống khiến tôi sợ hãi ôm chặt lấy hắn. Nhật Minh nhìn thấy tôi sợ hãi thì thích thú, anh ta càng cố trọc tức tôi khi lượn xe vào mép vực khiến tôi hoảng loạn gào thét lên. Sáng sớm trời lạnh nhưng trán tôi vã mồ hôi hột. Chiếc xe dừng lại trước một ngôi trường học lụp xụp, rách rưới được dựng bằng tre và mái cọ. Tôi run rẩy xuống xe trong khi anh ta nhìn tôi cười thích thú.


– Đồ khốn, anh còn cười được hả? Tôi lẩm bẩm chửi rủa.


– Đi thôi. Anh ta cười khẩy và giục tôi vào bên trong.


Tôi mệt phờ lạng chạng đi theo anh ta vào trong. Lớp học chỉ có chiếc bảng đen đã tróc vẩy nhiều chỗ. Những chiếc bàn, ghế thì gẫy nhăm nhở và được vá bằng tre. Tôi ngồi xuống nhưng vội đứng dậy khi nghe thấy tiếng cót két phát ra từ chiếc ghế.


– Đừng ngồi nữa, nó có vẻ sắp gẫy rồi. Anh ta nhắc nhở tôi.


– Sao trường học ở đây tồi tàn thế?


– Trường vùng cao mà. Như thế này mà các em đã học nhiều năm rồi đấy. Chúng ta hãy bê hết những cái này ra ngoài.


– Để làm gì? Tôi ngạc nhiên hỏi anh ta.


– Cũ rồi, vứt hết đi thôi chứ còn làm gì nữa?


– Anh là thầy giáo ở đây sao?


Anh ta cười khẩy nhìn tôi. Tôi cùng anh ta bê hết đống bàn ghế, bảng và tủ đựng sách vở ra ngoài sân đúng lúc một đoàn người nườm nượp kéo đến. Nhiều chiếc xe máy chở gỗ, tôn, bàn ghế mới hối hả tập kết. Mọi người vui vẻ chào anh ta. Hiệu trưởng và nhiều em học sinh đến liền đứng vây lấy anh ta bắt tay cười nói. – Làm cứ như là ngôi sao nổi tiếng đến bản làng này vậy? Tôi hậm hực ghen ghét khi thấy anh ta được nhiều người kính trọng. Mọi người hối hả làm việc. Tốp người bóc dỡ ngôi nhà, tốp người xẻ gỗ, tốp người hàn xì, bọn trẻ thì cùng thầy lắp ghép bộ bàn ghế mới tinh. Chúng vui sướng lau sạch bóng đến độ soi gương được.


– Còn làm gì đó mau lại đây nào?


Tôi giật mình khi hắn ta gọi. -Tôi phải làm gì đây?


– Hãy xỏ lá cờ vào đi. Tôi loay hoay xỏ gậy vào trong lá cờ xong buộc vào cây tre dài. Anh ta cùng hiệu trưởng và lũ nhỏ trôn chiếc cột tre thật sâu trong lòng đất để cây tre đứng vứng. Gió thổi làm lá cờ bay phấp phới. Tôi đứng nhìn lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới trong lòng thấy vui kỳ lạ. Thật ngạc nhiên giữa vùng núi trùng điệp lá cờ đỏ thắm bay lên khiến cho không khí ở đây thật thiêng liêng.


– Đẹp lắm phải không?


– Hả? Tôi giật mình quay lại nhìn hắn. Một khoảng khắc ngẫu nhiên khiến ánh mắt tôi và hắn nhìn nhau không rời. Tim tôi như có một luồng điện chạy qua. Cảm giác này thật lạ…


– Lá cờ ấy? Hắn lúng túng nhìn tôi. Tôi ngượng ngùng vội quay người lại.- Tất nhiên rồi, lá cờ đó tôi treo mà.


Anh ta nhìn tôi cười mỉm. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn vội vàng chạy đến chỗ bọn nhỏ giúp chúng kê bàn ghế vào một góc. Mấy ngày liền tôi theo chân anh ta cùng các em học sinh và mọi người tất bật làm cuối cùng ngôi trường cũng xong. Nhìn lũ trẻ chạy ùa vào ngồi trên chiếc ghế mới tinh vẫn còn phảng phất mùi sơn PU, nụ cười tràn ngập khiến tôi thấy vui sướng kỳ lạ. Nỗi buồn trong lòng dường như chưa bao giờ có vậy. Lần đầu tiên đứng chào cờ trên vùng núi hoang sơ, nghe tiếng hát của giáo viên và bọn trẻ vang lên tôi không cầm được nước mắt.


– Nay là ngày vui mà khóc không hay chút nào đâu?


Tôi xấu hổ khi Nhật Minh đứng sau ghé tai nói với tôi. Tôi liền huých anh ta một cái khiến anh ta chới với lùi lại phía sau cười xoà.


Tôi ngồi ngẩn ngơ một mình giữa cánh đồng tam giác mạch bên cạnh chiếc lap top của mình. Tôi muốn viết điều gì đó nhưng lại không gõ được một chữ nào. Hình ảnh bọn trẻ, ngôi trường và hắn ta cứ hiện hữu ra trước mắt.


– Trịnh Ngọc Lưu Ly là tên cô phải không?


– Hả?Tôi giật mình khi Nhật Minh đứng đó từ lúc nào. – Sao anh biết tên tôi.


– Cái này. Nhật Minh đưa chiếc ví cho tôi. Tôi sung sướng nhận lấy. -Anh tìm thấy ở đâu thế?


– Chỗ nơi cô dẫm nát hoa đó.


– Vậy hả? Tôi ngượng ngùng cầm chiếc ví tử tay Nhật Minh. – Cảm ơn anh. Nhật Minh nhìn tôi cười hiền. Khuôn mặt bây giờ khác hẳn so với lần đầu chúng tôi gặp nhau. Nhìn hắn ta trông rất thư sinh, đẹp phong độ và rất tuấn tú. Hắn cao đến 1 mét tám trong khi tôi chỉ có 1m55 khiến tôi phải ngước mắt lên nhìn. – Bọn trẻ thế nào rồi?


– Rất tốt. Từ lúc xây xong trường học đến nay chúng chưa bỏ buổi học nào?


– Vậy hả? Không ngờ việc học ở vùng núi lại khó khăn đến vậy? Phải vượt mấy chục cây số leo núi mới đến được trường học thật đáng ngưỡng mộ.


– Đâu bằng cô vượt mấy trăm cây số lên đây chỉ để dẫm nát hoa của tôi.


– Lại thế nữa? Sao lúc nào anh cũng thích diếc móc tôi thế?


– Đó là sự thật mà..có đúng là cô..


– Thôi đi..Tôi vội vàng bịt mồm hắn lại vì ngượng ngùng. Hắn ngỡ ngàng khi tôi làm thế nên nhìn tôi không chớp mắt. Tôi vội bỏ tay ra nhìn bâng quơ về phía thung lũng.- Anh trồng hoa tam giác mạch ở đây để làm du lịch sao?


Nhật Minh nhìn tôi cười nhạt. – Không hẳn, chỉ là để tri ân một mối tình bất tử mà thôi.


– Sao cơ? Vậy là anh cũng thất tình à? Phải rồi..người tính khí thất thường như anh thì ai mà chịu được bỏ là phải.


– Gì? Nhật Minh tức giận nhìn tôi. – Tôi đâu như cô. Thất tình lên đây nằm khóc lại còn chút giận lên loài hoa vô tội nữa chứ.


– Ai bảo tôi thất tình. Tôi đã tỏ tình đâu mà thất…nói xằng bậy.


– Vậy ra là yêu đơn phương nhưng chưa kịp thổ lộ thì người ta đã có người yêu rồi đúng không? Như thế thì cũng là thất tình chứ còn gì?


– Anh..Tôi cứng lưỡi nhìn anh ta hậm hực.


– Hoa tam giác mạch này rất đẹp đúng không? Nhật Minh ngắt một cành hoa nhìn tôi mỉm cười. – Chỉ nở và tàn trong vòng một tháng. Vòng đời dù ngắn ngủi như thế nhưng vẻ đẹp của nó luôn khiến cho người ta xao xuyến nhớ mãi và hàng năm lại muốn đến đây để ngắm nó. Hoa cũng giống như con người vậy khi tình yêu này lụi tàn sẽ có tình yêu khác nảy nở. Khi chúng ta đang chìm trong đau khổ thì ngoài kia biết bao nhiêu điều tốt đẹp đang xảy ra. Đừng lãng phí thời gian vì một điều gì đó mà mình không nắm tới được. Hay quên đi và bước ra ngoài kia, dưới bầu trời này có rất nhiều điều tốt đẹp đang đợi ở phía trước.


Tôi nhìn anh xúc động. Lời nói ấm áp đó không ngờ lại phát ra từ miệng một người kênh kiệu như anh. – Nè, tìm thấy ví rồi, tôi có tiền để trả anh rồi. Anh lấy bao nhiêu để tôi trả tôi còn về.


– 5 triệu. Nhật Minh nói tỉnh queo.


– 5 triệu có đám hoa con con đấy hả? Anh định cắt cổ tôi đấy hả?


Nhật Minh bật cười. – Đùa thôi. Mấy ngày qua cô đã lao động rồi coi như xong nợ. Bao giờ cô về để tôi đưa xuống núi để bắt xe.


– Thôi khỏi cần, bõ công anh lại tính công. Tôi tự đi bộ xuống được rồi. Tôi cho vội lap top vào balo và

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Miracles In December

Truyện Hợp Đồng Tình Yêu Full Online

Người Vợ Bị Ung Thư Vú

Cả thế giới này ghét bỏ em, bỏ rơi em thì anh vẫn yêu thương em!

Truyện Hay Nói Yêu Em 7 Lần Full