“Cầu trời phù hộ cho anh.” Dung Nhan nhẹ nhàng nói khẽ vào tai anh.
Mã Đạt gật đầu , anh chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của số phận. Anh bỏ đi 4 con số cuối cùng trong dãy 16 con số mà anh vừa thử, cũng có nghĩa là bỏ đi số 0132, thay thế cho chữ “Anh”. Lúc này mật mã chỉ còn 12 số 096141704192. Mã Đạt lại một lần nữa dùng các ngón tay đang run rẩy nhập 12 con số kia vào chiếc bàn phím nhỏ.
Đây là cơ hội cuối cùng của họ.
Ánh mắt Mã Đạt và Dung Nhan dán chặt vào màn hình hiển thị nhỏ kia.
Một giây sau, màn hình hiện lên dòng chữ “Mật mã đã được chấp nhận,” và sau đó chiếc cửa két sắt tự động mở ra.
“Thành công rồi!”
Vào giây phút quyết định cho sự sinh tử tồn vong, số phận đã cứu Mã Đạt. Anh không kìm nén nỗi niềm vui sướng, khẽ đặt một nụ hôn lên má Dung Nhan.
Đôi má Dung Nhan lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng đẩy anh ra. Cô cố tỏ ra trấn tĩnh, nói: “Đừng có vội vui sớm thế, anh thử xem trong két có gì đã rồi hẵng tính.”
Mã Đạt lúc này mới cố gắng để cho cảm xúc của mình bình tĩnh trở lại. Anh đưa tay thò vào trong két. Phía bên trong không lớn lắm. Anh sờ thấy một chiếc túi đựng hồ sơ phồng to. Anh đưa nó ra ngoài rồi lại kiểm tra chiếc két thêm một lần nữa. Lúc đó anh mới đóng cửa két lại.
Chiếc túi đựng hồ sơ rất nặng, bên ngoài có in logo của công ty chứng khoán Thiên Hạ, xem ra đây quả đúng là vật mà Chu Tử Toàn để lại. Mã Đạt đang sốt ruột muốn mở chiếc túi ra xem thì bị Dung Nhan chặn lại. Cô cẩn thận nói: “Đây không phải là chỗ để có thể xem đâu, chúng ta đi ra ngoài tìm chỗ nào khác đã.”
Mã Đạt gật đầu. Anh bỏ chiếc túi đựng hồ sơ vào trong một chiếc túi nylon trông không hề bắt mắt mà anh đã chuẩn bị sẵn để tranh sự chú ý của người khác. Anh và Dung Nhan vội vã cùng nhau ra khỏi cửa công ty cho thuê két.
Lúc này, ở bên đường đối diện, phần chóp nhọn theo kiến trúc Gothic của nhà thờ đang nhìn họ.
CHƯƠNG 37
Bán đảo Hoa Viên. 10h20′.
Diệp Tiêu ngồi trong căn biệt thự của Dung Nhan và Chu Tử Toàn. Lúc này đã gần như kiệt sức. Từ 8h sáng nay, anh đã bắt đầu lục soát căn nhà này, hy vọng có thể tìm ra được may mắn nào đó như việc phát hiện ra cuốn nhật ký của La Tấm Tuyết ngày hôm qua, những manh mối quan trọng của vụ án. Nhưng đã hơn 2h đồng hồ qua đi, anh ngồi trong phòng làm việc tại nhà của Chu Tử Toàn trên tầng hai. Trước mặt anh lúc này là một đống tài liệu bày ngổn ngang như đống giấy vụn. Tối hôm qua sau cuộc hỏi cung Trương Đại Hứa, Diệp Tiêu đã phát hiện ra một bí mật rất lớn. Bí mật này có liên quan rất nhiều đến Chu Tử Toàn. Lúc này Trịnh Trọng đang ở bên ngoài giúp anh thu thập các tình tiết có liên quan. Nếu như mọi việc thuận lợi thì câu đố này sẽ mau chóng có được lời giải đáp.Tuy bây giờ anh không thu thập được thêm gì ở đây nhưng Diệp Tiêu vẫn còn có rất nhiều cơ hội vì anh vẫn còn có thời gian ở phía trước.
Anh có còn thời gian ở phía trước không?
Diệp Tiêu cũng không thể tự trả lời cho câu hỏi này được. Anh tắt chiếc máy tính xách tay của Chu Tử Toàn lại, bên trong chẳng có thứ gì có giá trị. Anh nhắm mắt, trước mắt anh hiện ra nữ chủ nhân của ngôi nhà này, nữ nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám mà anh đã từng hâm mộ.
Một tiếng trước, anh đã tỉ mỉ lục soát căn phòng ngủ của Dung Nhan. Anh vùi đầu vào đó, ngửi mùi thơm của sáp thơm đặt trong tủ quần áo của cô. Cuộc sống riệng tư của người phụ nữ này hiển hiện trước mắt anh. Mặc dù anh hiểu rằng đó chỉ là một phần rất nhỏ trong cuộc sống của cô, còn rất nhiều những bí mật và riêng tư vẫn còn đang giấu kín trong cơ thể hấp dẫn và trái tim không thể đoán định được của cô.
Hoặc có thể, dưới vẻ bề ngoài hấp dẫn kia đang ẩn nấp một ác quỷ?
Diệp Tiêu cứ thế tự chất vấn mình, cuối cùng, anh đã không thể chịu đựng nổi, đấm một cú thật mạnh lên tấm kính bàn làm việc của Chu Tử Toàn. Tay anh đau dát. Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đau, từ từ rụt tay lại. Nhưng đúng vào lúc đó anh phát hiện ra dưới tấm kính anh vừa đấm vào có một chiếc bản đồ thành phố được nhét ở giữa mặt bàn và tấm kính. Và chỗ anh vừa đấm vào chính là góc phía Tây Bắc của thành phố. Điều quan trọng hơn là, Diệp Tiêu chú ý đến góc phía Tây Bắc trên tấm bản đồ thành phố có vẽ một kí hiệu hình chữ thập bằng bút máy. Kí hiệu đó được vẽ trên một con đường nhỏ trên tấm bản đồ.
Hình chữ thập?
Có ai lại vô duyên vô cớ đi vẽ lên trên bản đồ một kí hiệu hình chữ thập cơ chứ? Diệp Tiêu cảm thấy có điều gì đó cần phải cảnh giác. Anh nhấc tấm kính đặt trên mặt bàn lên, rút ra chiếc bản đồ. Đây là tấm bản đồ mối được xuất bản năm nay, vô cùng rõ ràng và chuẩn xác. Diệp Tiêu thậm chí còn có thể tìm thấy đường An Tức ở trên tấm bản đồ này, nhưng trên tấm bản đồ không hề có đề tên đường.
Vị trí của kí hiệu hình chữ thập này nằm ở góc phía Tây Bắc thành phố. Diệp Tiêu biết nơi này, cách bán đảo Hoa Viên ở góc Đông Nam thành phố chỉ có nửa tiếng chạy xe, là nơi nằm giữa ranh giới nội thành và ngoại thành của thành phố. Nếu so với khu nội thành thì đây có thể được coi là một nơi xa xôi, vắng vẻ.
Bỗng nhiên, Diệp Tiêu nhìn thấy dưới hình chữ thập hình như có in một dòng chữ gì đó rất nhỏ.
Anh vội úp bản đồ xuống xem mặt sau. Ở đây giới thiệu một số danh lam thắng cảnh của thành phố và quảng cáo một số nhà hàng, khách sạn. Ở một góc phía sau bản đồ có dòng chữ được viết bằng bút mực…Thần đang nhìn ngươi đấy.
“Thần đang nhìn ngươi đấy?”
Diệp Tiêu khẽ đọc câu đó lên. Vừa đọc xong, không biết làm sao mà bỗng anh thấy sởn gai ốc khắp người.
Nhưng chỗ năm chữ được viết ở mặt sau tấm bản đồ và chỗ có vẽ hình chữ thập ở mặt trước trùng khớp nhau.
Anh đã nhìn thấy nét chữ của Chu Tử Toàn, cũng đã nhìn thấy nét chữ của Dung Nhan nhưng năm chữ được viết ở đằng sau tấm bản đồ không phải là chữ của Chu Tử Toàn cũng không phải chữ của Dung Nhan. Vậy thì đó là của ai? Có lẽ, bí mật nằm ở chính chỗ đó.
Diệp Tiêu nhìn lại vị trí của kí hiệu hình chữ thập trên bản đồ, sau đó anh nhét nó vào trong túi của mình, nhanh chóng rời khỏi căn nhà. ° ° ° 10h30′. Tại một quán cà phê kiểu Hồng Kông ở gần nhà thờ. Mã Đạt vừa ngồi xuống ghế đã nôn nóng định mở túi đựng hồ sơ nhưng Dung Nhan đã ngăn anh lại, khẽ nói: “Cẩn thận một chút, đặc biệt là phía bên ngoài cửa sổ.” Tuy đã gần trưa nhưng bầu trời càng ngày càng âm u, cô nói với Mã Đạt: “Mình ăn sáng trước đi đã.”
Mã Đạt cắn một miếng bánh ngọt, sau đó cẩn thận mở chiếc túi nylon lấy ra túi đựng hồ sơ.
Thứ đầu tiên rơi ra từ chiếc túi đựng hồ sơ là hai chiếc đĩa, tiếp đó là vài cuốn sổ kế toán, cuối cùng là một phong bì thư.
Mã Đạt cẩn thận tìm lại trong đống đồ một lần nữa. Anh không tìm thấy tiền hay bất cứ trái phiếu có giá trị gì, cũng không tìm thấy bất cứ tờ séc hay c