Trọn 1 tháng, Mã Đạt không được nhìn thấy Dung Nhan cho đến khi họ được đưa ra tòa. Đêm trước hôm xử án, Hoàng Cương đã lên cơn đau tim trong phòng tạm giam. Ông đã được đưa đến bệnh viện, sau 17h cấp cứu, nhưng các bác sỹ đã không thể cứu sống được ông. Trước lúc đó Hoàng Cương đã khai hết mọi tội lỗi của mình. Ông cũng khai cả những tài khoản của ông ở ngân hàng nước ngoài và đều đã được gửi trả hết về.
Trong phiên xử án, anh và Dung Nhan chỉ nhìn nhau có một lần, cả 2 xem ra đều không tưởng tượng được mọi việc lại có thể tồi tệ đến thế. Dung Nhan đã mời luật sư giỏi nhất đến biện hộ cho Mã Đạt, còn cô gần như không biện hộ bất cứ điều gì. Cô thừa nhận để giữ bí mật của cô năm đó, cô đã giấu diếm mọi âm mưu của Đinh Cương.
Nhưng theo điều tra của Diệp Tiêu ở Quảng Đông 5 năm trước, liên quan đến vụ án mạng của thương gia bất động sản giàu có đó, cảnh sát tỉnh Quảng Đông đã sớm kết thúc vụ án. Kết quả khám nghiệm tử thi năm đó cho thấy người thương gia đó chết là do bệnh tim bộc phát chứ không phải chết do Dung Nhan. Hành động cuả cô chỉ là phòng vệ.
Luật sư mà Dung Nhan mời đến cho rằng về mặt khách quan thì mặc dù Mã Đạt biết chuyện mà không báo cảnh sát nhưng anh không hề tham gia cấu kết hành vi phạm tội. Nếu như không phải vì Mã Đạt giải được mật mã, số tiền đó sẽ vĩnh viễn không thể lấy lại được. Đây có thể coi là biểu hiện của sự lập công. Cuối cùng quan tòa xử Mã Đạt miễn mọi hình phạt. Còn Dung Nhan với tội danh bao che bị kết án 3 năm tù.
Lúc này, vết thương của anh đã hồi phục và anh mới vừa xuất viện.
Và điều quan trọng hơn cả là, lúc này anh đang đứng trước mặt cô. Bỗng dưng trong khóe mắt có lấp lánh những giọt nước. Cô biết chúng sắp trào ra mặc dù cô không mong như vậy và anh cũng thế.
Cô không nói gì.
Nhưng cô không thể ngăn được những giọt nước mắt đang cất tiếng nói của mình.
Đây là một câu hỏi, một câu hỏi làm cô thấy khó xử. cô áp sát mặt vào tấm kính, vài sợi tóc ướt dính chặt lên trên, che khuất tầm nhìn của cô. Làn da áp sát vào tấm kính cho cô cảm giác lành lạnh, thêm vào đó là những giọt nước mắt mằn mặn chảy ra từ mắt cô như nước biển đêm đó, tiếng súng phá tan bầu trời yên lặng. Cả mặt biển lúc đó như tấm kính bị vỡ vụn. Không, cô không muốn nhớ lại những chuyện đã qua đó.
Anh cũng ghé sát vào tấm kính, môi anh bỗng dưng trở nên mềm mại. Mặt anh và mặt cô chỉ cách nhau 1 cm nhưng chúng không chạm được vào nhau.
Cuối cùng cô đã lên tiếng, môi cô kề sát vào chiếc máy phóng âm: “Em viết xong cuốn sách rồi.”
“Tên sách là gì?”
Miệng cô khẽ nói ra 5 chữ: “Thần đang nhìn ngươi đó.”
“Anh thích cái tên này.”
“Em cũng vậy.”
Cuối cùng cô cũng nhoẻn miệng cười.
Mã Đạt bỗng nghiêm mặt, anh nói từng chữ một: “Em có thể chấp nhận một yêu cầu của anh không?”
“Nói cho em biết yêu cầu đó là gì đã?”
“Hãy lấy anh.”
Anh nói, mắt nhìn cô như một đứa trẻ.
Cô im lặng một lúc rồi gật đầu và nói: “Bao giờ ạ?”
“Ngay bây giờ.”
Mã Đạt nói luôn
Cô có đôi chút hồi hộp nhìn xung quanh. Lúc này cô nhìn thấy bên cạnh Mã Đạt xuất hiện 1 người. Đó là Diệp Tiêu. Diệp Tiêu đã chấp thuận yêu cầu của Mã Đạt, đợi lúc anh ra viện sẽ đưa anh đến nhà giam nữ thăm Dung Nhan.
Diệp Tiêu gật đầu vối Dung Nhan qua lớp kính, sau đó khẽ nói nhỏ với nữ giám ngục vài câu. Nữ giám ngục gật đầu, mở chiếc cửa sổ nhỏ ở phía bên tay trái tấm kính ngăn cách. Cửa sổ này chỉ cao chừng 10cm, rộng khoảng 15 cm, chỉ đủ để thò 1 chiếc tay vào trong.
Sau khi được sự chấp thuận của nữ giám ngục, Mã Đạt đưa tay vào trong cửa sổ.
Cô liền nắm lấy tay anh. Lúc này cô mới nhận ra trên tay anh đang cầm một chiếc nhẫn. Cô nhìn kĩ thì nhận ra chiếc nhẫn này được làm bằng giấy.
1 chiếc nhẫn bằng giấy.
Đây là chiếc nhẫn giấy do Mã Đạt lúc nằm trong bệnh viện đã dùng giấy viết thư làm nên.
Dung Nhan ngửa đầu lên nhìn ánh mắt đầy trông ngóng của Mã Đạt. Nước mắt lại 1 lần nữa không thể kìm lại được, chảy xuống gò má cô.
Chiếc nhẫn giấy trong tay Mã Đạt đang đợi chờ chủ nhân của nó
1 giây sau.
Cô đưa ngón nhẫn ở tay trái của mình về phía anh.
CHƯƠNG 40Cín giờ 40′.Anh không phải hồn ma.
Trong thang máy chỉ có 1 mình anh, đang im lặng dõi theo đèn báo hiệu đang nhảy theo từng tầng. tay anh xách 1 chiếc valy nặng trĩu. Trong chiếc valy có chứa đầy những âm mưu và cả sự giàu có. Vài tiếng trước trên bờ đê, anh đã đích thân giết chết Chu Tử Toàn và anh cũng chắc rằng Dung Nhan đã chết chìm ở dưới biển sâu. Sau đó anh đã vứt xác của Chu Tử Toàn vào một bãi cỏ mọc um tùm cạnh bờ biển. Lúc này, trước mắt anh hiện lên hình ảnh đại dương cuộn sóng.
Anh không lạ lẫm với biển.
10 năm trước, anh vẫn còn là một thủy thủ. Khi đó anh vừa trẻ vừa đẹp trai, trên con tàu viễn dương hai mươi nghìn tấn, anh đã đi khắp các hải cảng trên thế giới. Anh yêu cuộc sống của một thủy thủ, yêu mùi vị của biển, anh thích đứng trên mũi tàu ngắm mặt trời mọc từ phía đằng Đông xa xa. Lần cuối cùng anh đi tàu là chuyến từ Rotterdam đến Cape Town, rồi từ Manila đến Yokohama và cảng cuối cùng là San Francisco. Là một thủy thủ, anh không lạ lẫm gì với thành phố đầy người Hoa này. Những ngày tháng phiêu dạt trên biển của thủy thủ luôn cô đơn. Mỗi lúc cập bến, anh liền lập tức xuống thuyền rồi vào khu trung tâm thành phố. Lúc đi ngang qua một con đường tối om, anh bắt gặp một người da trắng đang đánh 1 người phụ nữ người Hoa. Anh không phải là người thích đánh nhau nhưng lương tri bảo anh phải ngăn cuộc bạo hành trước mắt lại. Vì thế anh và tên lưu manh kia đã lao vào nhau nhưng tên da trắng kia thất không may, bị đập đầu xuống thanh sắt, chết ngay tại chỗ. Lúc đó anh mới cảm thấy sự việc nghiêm trọng, anh vội vã bỏ chạy về tàu, kể lại mọi chuyện với thuyền trưởng. Tất cả mọi người đều hiểu rõ người thủy thủ này đã vi phạm luật pháp nước Mỹ, cho dù hành động của anh ta hoàn toàn phù hợp với đạo đức nhưng theo luật định quốc tế, thuyền trưởng phải giao nộp anh cho cảnh sát xử lý. Nhưng người thuyền trưởng chỉ khẽ nói với anh một câu: “Cậu làm đúng lắm.” Sau đó hạ lệnh nhổ neo. Và như thế, người thuyền trưởng đã cứu mạng anh. Anh đã quỳ xuống trước mặt người thuyền trưởng mà thề sẽ báo đáp ơn cứu mạng này.
Sauk hi trở về nước, anh không còn mặt mũi nào làm tiếp công việc thủy thủ. Anh xin nghỉ việc và làm ăn buôn bán nhỏ. Không bao lâu sau, anh nghe nói con gái người thuyền trưởng bị bệnh máu trắng, còn thuyền trưởng thì vẫn ở ngoài biển khơi quanh năm suốt tháng. Thế là anh không ngại ngần gì, thực hiện ngay lời thề của mình. Ngày ngày anh đến bệnh viện thăm con gái của người thuyền trưởng. Đó là m