Anh chỉ muốn nhìn cho rõ hơn một chút.
Nhưng người thuyền trưởng già của anh lại không nghĩ như vậy. Hoàng Cương ngồi đằng sau anh, đưa một tay ra, ấn nhẹ vào lưng anh.
Anh không hề phòng bị gì cả nên lập tức mất thăng bằng. Cả người bay ra khỏi lan can, từ trên tầng thứ 32 của tòa nhà rơi xuống đất.
Hoàng Cương lạnh lùng nói: “Vĩnh biệt con của ta.” ° ° ° 9h59′ rưỡi.
Tiểu Lục xem đồng hồ, chỉ còn vài giây nữa là đến giờ hẹn. Trong lòng cô cứ bồn chồn, lo lắng không yên. Cô dán chặt mắt vào cửa toàn nhà, mong ngóng để có thể nhìn thấy anh từ phía trong bước ra ngoài.
Bỗng nhiên Tiểu Lục cảm thấy trên đỉnh đầu có 1 cơn gió khẽ vụt qua. Cảm giác đó rất kì lạ, thậm chí như làn gió đang lùa vào trong cổ áo cô, len lỏi vào từng lỗ chân lông trên người cô rồi vào trong tim cô.
Tiểu Lục ngửa cô lên.
Cô nhìn thấy khuôn mặt anh.
Anh đến thật đúng giờ. Từ trên trời cách đầu cô khoảng 100m, anh đang rơi xuống.
Anh cũng nhìn thấy khuôn mặt cô.
Anh đã đến.
Khẽ hôn lên đất.
Máu anh tung tóe lên cao, ngay trước mặt cô.
Mặt cô dính vào giọt máu bị bắn lên. Cô đứng đó trân trân nhìn anh đang nằm trên mặt đất, lúc này đã thành một đám thịt hỗn độn
Cô không kịp kêu lên.
10 giờ đúng. ° ° ° 10h05′.
Trên sân thượng vắng lặng chỉ có một ông già và một chiếc xe lăn của ông. Còn có một chiếc valy.
Hoàng Cương nhíu mày, có lẽ đây không phải là ý định ban đầu của ông nhưng ông tự nhủ với mình rằng ông phải làm như vậy. Ông không thể để một người biết bí mật của ông sống trên thế giới này. Ông khệ nệ nhấc cheic61 valy, đặt lên chiếc giỏ đựng đồ ở phía sau xe lăn. Sau đó ông cho chiếc xe lăn quay lại giữa sân thượng. Ở đây còn có một lối đi không có chướng ngại vật để chiếc xe lăn có thể dễ dàng trôi xuống, trở lại phòng làm việc của ông ở tầng dưới.
“Đứng lại”
1 tiếng nói vang lên phía sau lưng Hoàng Cương. Ông từ từ quay đầu lại. Ông nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp nhưng mệt mỏi…Dung Nhan
“Con gái, thấy con vẫn còn sống, ta thấy vui quá.” Ông dịu dàng nói
“Thật thế không?”
Hoàng Cương nhún vai nói: “Con đã trông thấy hết rồi?”
“Đúng là ông.” Cổ Dung Nhan đang quàng 1 chiếc khăn màu đỏ rực, trông rất bắt mắt. Cô lắc đầu nói: “Ông có biết không? Tôi đã vô cùng tôn kính ông. Từ đáy lòng mình tôi chỉ mong là mình sai. Thế nhưng, ông đã làm tôi cảm thấy vô cùng thất vọng.”
“Ta đã đánh giá thấp con. Làm sao mà con nhận ra được?”
“Tôi đã xem qua sổ kế toán, tôi đã phát hiện ra tên ông trong đó.Nhưng tôi không dám khẳng định đó là ông. Tôi cứ nghĩ rằng những chứng cứ đó là do Chu Tử Toàn làm ra nhưng bây giờ tôi đã hiểu những điều đó đều là thật. Hoặc là ngay từ đầu ông chính là chủ mưu của những tội ác này, đúng không?”
Hoàng Cương im lặng một lúc rồi ông chỉ vào chiếc valy ở đằng sau xe lăn nói: “Không sai, con biết rồi đấy, trong chiếc valy này có 3 triệu đô la Mỹ. Nhưng con không biết rằng số tiền trong một vài tài khoản của ta ở ngân hàng nước ngoài còn nhiều hơn thế này nhiều.”
“Chỉ cần Chu Tử Toàn chết đi thì tất cả mọi tội lỗi và những số tiền này đều đổ lên đầu anh ta. Mà người chết thì không biết nói, mà kể cả anh ta có tham ô vài triệu đô thì cũng chẳng có ai hoài nghi cả. Hơn nữa cũng chẳng ai nghĩ được rằng kẻ mang tội lớn nhất lại chính là ông.”
“Đúng thế, ta không thể chịu đựng được cảnh Chu Tử Toàn lấy mất phần của ta. Vì thế, ta đã tính kế để loại trừ nó và lấy lại phần mà nó đã chiếm của ta.”
“Vì thế ông đã nghĩ đến Đinh Cương?” Cô gật đầu nói: “Tôi sớm đã đoán ra, nếu như không có sự trợ giúp của người khác, chỉ dựa vào sức của một mình Đinh Cương thì anh ta không thể tìm được chứng cứ này, cũng không thể có được số tiền này.
“Con thật thông minh. Là ta đã phát hiện ra Đinh Cương. Hôm đó anh ta đội mũ và đeo kính râm, không ai để ý đến khuôn mặt anh ta. Anh ta âm thầm đến tìm Chu Tử Toàn nhưng bị Chu Tử Toàn đuổi ra khỏi phòng làm việc. Vào đúng lúc anh ta thất vọng đi ra khỏi đó, tháo bỏ chiếc kính râm, anh ta đã bị ta phát hiện. Ta lập tức nghĩ đến anh ta và Chu Tử Toàn có một mối quan hệ đặc biệt nào đó, thế nên ta và anh ta đã trò chuyện với nhau rất lâu. Ta và anh ta đã thống nhất với nhau một hợp đồng bí mật. Anh ta sẽ phụ trách việc bắt cóc Chu Tử Toàn để có thể lấy được toàn bộ số tiền và các chứng cứ phạm tội.
“nhưng ông đã không ngờ được những việc đã bất ngờ xảy ra, Chu Tử Toàn trốn được ra ngoài, hơn nữa còn giết chết Đinh Cương.
“Đúng, có điều Đinh Cương sớm muộn gì cũng phải chết. Ta sóm đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần Đinh Cương hoàn thành nhiệm vụ của mình, hồn ma sẽ giết anh ta và cướp số tiền cùng chứng cứ phạm tội.”
“Hồn ma? Đó là bí danh của người sát thủ đó?”
“Con vừa nhìn thấy đó, hồn ma rồi cũng đến lúc chết.” Ông thở dài, lắc đầu nói:” Con có thể sống sót thoát khỏi họng súng của hồn ma chỉ có thể nói là số mệnh này đã cứu con.”
Dung Nhan gật đầu, cô nhớ đến bức thư trong két sắt. Lúc này thì cô đã hiểu đó chính là bức thư mà Đinh Cương viết cho Hoàng Cương, Đinh Cương cũng đoán ra Hoàng Cương sẽ giết người diệt khẩu, vì thế anh ta đã tính toán giấu chứng cứ phạm tôi và tiền ở 2 nơi khác nhau, lúc nào cũng sẵn sàng đem tiền bỏ trốn, hơn nữa còn đặt ra một mật mã cực kì khó giải.
Cuối cùng cô đã hiểu, sự hiền hầu và tình cha con của Hoàng Cương đều là giả dối. Vậy mà cô đã tin vào những điều đó. Trong trái tim của ông lão ngồi trên xe lăn kia ẩn chứa một lòng tham độc ác nhất trên đời. Ở đó còn ẩn chứa những âm mưu và quỷ kế tinh vi nhất. Lúc này ông đã lột được chiếc mặt nạ đó.
Bỗng nhiên Hoàng Cương lên cơn ho dữ dội, nghe rõ tiếng đờm kẹt trong cổ họng. Ông ta xem chừng cũng đã già thật rồi. Dung Nhan thật không hiểu nổi một người đã đi quá nữa đời người như ông tại sao lại còn có thể tham lam đến thế? Tay Hoàng Cương rút vào trong người như định lấy ra khăn lau miệng. Ông sờ tìm một lúc rồi rút từ trong người ra một vật.
Súng.
Thứ Hoàng Cương vừa rút ra khỏi người không phải là một chiếc khăn tay mà là một khẩu súng.
Họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào Dung Nhan.
“Con hãy tha thứ cho ta. Con hãy nhớ lấy lời ta: Ta là người chủ của số mệnh mình, ta là nguời thuyền trưởng của linh hồn mình.”
Dung Nhan gật đầu, trấn tĩnh nói như không có gì xảy ra: “Cám ơn ông, tôi sẽ mãi ghi nhớ lời ông nói.”
Tiếng súng vang lên.
Trên sân thượng vang lên 1 tiếng vọng lớn rơi vào khoảng không rồi sau đó là bầu không khí im lặng đầy tang tóc.
D