Đọc truyện ma - Ranh Giới Mong Manh (8 Chương HTGCMCĐ) - đọc lúc nữa đêm - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Đọc truyện ma - Ranh Giới Mong Manh (8 Chương HTGCMCĐ) - đọc lúc nữa đêm (xem 1570)

Đọc truyện ma - Ranh Giới Mong Manh (8 Chương HTGCMCĐ) - đọc lúc nữa đêm

cái gì, và cũng không bao giờ lấy không của ai cái gì. Điều này con hiểu chứ?

Trà nghe thấy câu nói đó thì nhìn bà Lê tỏ vẻ mặt khó hiểu, Trà chỉ còn biết nhìn bà Lê vẻ mặt ngơ ngác, bà Lê thấy thế thì nói tiếp:

- Ta tưởng những người nghiên cứu về tâm linh như con phải hiểu rất rõ điều này chứ … hơn thế nữa, con lại còn có căn duyên nữa. Hoặc nói thẳng ra là con có lộc trời cho…

Trà nghe đến đây thì cô rùng mình kinh ngạc, không lẽ bà Lê làm nghề thầy coi tướng số hay sao mà chỉ cần nhìn bà ta cũng biết là Trà có thần giao cách cảm, có thể cảm nhận được người âm? Nói về Trà, không phải ngay từ khi cha sinh mẹ đẻ mà cô có thể giao tiếp được với người âm, mà là phải mãi về sau này, khi cô học gần hết cấp ba, cô mới bắt đầu có được cái căn duyên đó. Nhưng cái lộc này của Trà, nói đúng ra cũng không hẳn là có thể như người ta mà giao tiếp với người âm được, mà đơn thuần là cô có thể nhận biết được khi nào thì người âm vất vưởng.

Nói về cái chuyện thần giao cách cảm của Trà với người âm ngay từ cái ngày đầu cũng vô cùng lý thú. Chẳng là đợt đó, Trà thường phải đi học thêm học nếm, cái thời cấp ba đó thì làm gì có đứa nào là không đi học thêm học nếm đâu. Hôm đó Trà là người đến lớp học thêm đầu tiên, trên phòng học đã được bật đèn sẵn, nhưng chỉ có một mình Trà trong phòng. Như thường lệ, Trà ngồi đó mở vở ra coi lại bài tập hôm nọ được giao. Vẫn như mọi ngày, Trà ngồi đó trong căn phòng tĩnh lặng với bốn ngọn đèn nê ông tỏa sáng khắp căn buồng. Đang ngồi coi lại mấy bài đại số, bất chợt không biết từ đâu, người Trà bỗng rung lên một cái nhẹ, thế rồi trong lòng cô bắt đầu cảm thấy ớn lạnh đến lạ thường. Từng cái da gà trên tay cô bắt đầu dựng thẳng đứng lên từng hàng, tiếp theo là cái cảm giác lạnh lẽo chạy từ gáy xuống đến xương cụt. Thế rồi cái cảm giác như có ai đó nữa đang trong căn buồng này khiến cho Trà càng cảm thấy nôn nao và bồn chồn hơn nữa. Trà từ từ rời mắt khỏi quyển vở, thế rồi cô khẽ liếc mắt nhìn khắp dẫy bàn phía trước, nơi cái bảng đen còn những kí tự hóa học bằng phấn trắng trên cái bảng đen yên lặng kia. Thế rồi như bị ai đó thúc giục, Trà run rẩy quay đầu liếc ra phía sau lưng, cô đảo mắt một vòng và cuối cùng nhìn thẳng vào cái cửa phòng đang mở kia. Trà cứ ngồi ở tư thế quay ngang đầu liếc mắt nhìn thẳng vào cái cửa gỗ đó. Không có một ai, bên ngoài thì tối, trong phòng thì sáng bừng lên, rõ ràng là không có một ai đứng ngoài đó, nhưng Trà cứ ngồi đó trong lòng đinh đinh rằng có một ai đó đang đứng ở cửa, nhưng tại sao cô lại không nhìn thấy gì? Thế rồi Trà kinh hãi khi cô nhìn thấy cái cánh cửa mở đang gập vào trong phòng kia từ từ khép hờ lại ra ngoài ngay trước mắt cô, “quạt trong phòng làm gì có gió đủ mạnh để đẩy cánh cửa cơ chứ?”, Trà sợ hãi nghĩ thầm trong đầu, thế rồi nhanh như chớp, cô quay mặt nhìn lại vào quyển vở, cố tĩnh tâm và ép bản thân phải nghĩ về những bài toán, những con số trên vở kia. Trà ngồi đó chết lặng, trên trán cô bắt đầu lấm tấm mồ hôi hột, cả căn phòng yên lặng bây giờ tràn ngập tiếng tim Trà đang đập hỗn loạn cộng thêm cái hơi thở ra hít vào run rẩy, quả đúng là một bản giao hưởng lạnh người. Trà ngồi đó hoảng loạn trong đầu thì bỗng mấy tiếng “lách cách” vang lên, Trà lại rùng mình và lần này cô có cảm giác như mình vừa chết lặng đi khi cái cái tiếng “lạch cạnh” phát ra. Trà run rẩy khẽ liếc mắt nhìn lên phía trước nền nhà, có mấy viên phấn trắng đang lăn, “làm gì có ai đụng vào phấn mà nó rơi cơ chứ?”, nghĩ đến đây Trà càng kinh hãi hơn nữa, thế rồi cô từ từ nâng đầu lên nhìn vào cái bảng đen. Mắt Trà không chớp khi cô thấy mấy kí hiệu hóa học trên bảng đen bằng phấn đang từ từ mờ đi như thể có ai đang đứng dùng đầu ngón tay lau đi từng nét một vậy, tim Trà ngày càng đập điên loạn hơn. Ngay lúc này đây một bàn tay đặt lên vai Trà khiến cho tim của cô bất động trong tích tắc, Trà quay giật người lại vào góc tường, mặt cắt không còn hột máu, lưỡi cô như rụt lại, thì ra chỉ là thằng lớp phó. Cậu lớp phó đứng nhìn Trà cười nói:

- Bà bị làm sao thế? Người ướt nhẹp lại còn mặt trắng bệch nữa… bị ma nhập hả?

Trà vẫn ở cái tư thế đó không nói năng gì, quả đúng là toàn bộ người cô bây giờ đã ướt nhẹp mồ hôi như tắm. Thế rồi cậu lớp phó vừa cười vừa lắc đầu, cậu ta để cặp lên bàn, sau đó lấy rẻ lên lau bảng, vừa lau cậu vừa nói:

- Sao bà đến sớm không lâu bảng giúp tôi?

Trà vẫn ngồi đó lặng thinh không nói gì, trong thâm tâm cô có lẽ vẫn còn quá sợ hãi với cái cảm giác mà mình vừa trải quá.

Ngồi đây nghe bà Lê nói là mình có căn duyên, Trà lại nhớ lại cái ngày đầu tiên đáng sợ đó, cái ngày mà cô thụ lộc, một món quà trời giáng cho. Bà Lê làm ngụm trà, thế rồi bà nói tiếp:

- Con người ta có ba phần hồn, bẩy phần vía, bẩy hồn vía là tấm lá chắn kiên cường bảo vệ người sống, thế nhưng không phải lúc nào nó cũng hiển diện. Khi con người ta ngủ, cơ thể lạnh đi, lúc đó là lúc mà bẩy phần vía tan biến, khiên cho việc vong hồn thâm nhập vào giấc mơ người sống được dễ dàng. Ta biết con là người nặng vía, nên dù vong hồn có trêu con như thế nào, con vẫn sẽ không sao, nhưng ta muốn biết tại sao khi nhận đươc cái lộc này, con lại lấy nó làm công cụ để mưu sinh? Con trả lời ta đi?

Trà ngồi đó nghe bà Lê nói thì chỉ còn biết cứng lưỡi, thế rồi cô nuốt nước bọt run rẩy đáp:

- Nhưng … nhưng thưa bà … làm như thế … như thế thì có gì là sai ạ …

Bà Lê lúc này mặt biến sắc, bà Lê nhìn Trà mặt nghiêm nghị, bà ta nói:

- Sai á? Không có gì là sai cả, đơn thuần chỉ là con đang lạm dụng cái căn duyên của con mà thôi …

Bà Lê nói đến đây thì cánh cửa phòng nơi mấy người đang nghỉ bỗng mở toang, mọi người đã tỉnh giấc. Trà quay đầu lại nhìn, thế nhưng khi cô quay mặt lại thì bà Lê đã đứng lên từ lúc nào, bà Lê nói:

- Các bạn của con đã tỉnh rồi đó, con nhớ lấy lời ta nói đó. Trời không bao giờ cho không ai cái gì, và cũng không bao giờ cho không ai cái gì cả đâu.

Nói rồi bà Lê tiến tới chỗ mấy người mới dậy, bà cười nói vui vẻ, chỉ còn Trà ngồi ở bàn một mình nhìn bà Lê đang cười nói vui vẻ với mọi người, “trời không cho không ai cái gì, và cũng không bao giờ lấy không của ai cái gì, ý bà Lê là sao?”.

Cả đoàn cuối cùng cũng đã tỉnh giấc, thế nhưng trên mặt ai cũng lạnh lùng vô cảm, phải chăng dư âm từ cái đêm kinh hoàng hôm qua vẫn còn vang vọng trong tâm trí họ. Sau khi đã dùng bữa trưa xong, không ai nói với ai câu gì, phải cố gắng lắm Long mới nói được một câu:

- Mọi người vẫn ổn cả chứ?

Trà ngồi bên cạnh nhìn Long âu yếm, thế rồi cô ta lần tay xuống dưới bàn tìm tay Long nắm thật chặt. ba người còn lại không ai đáp một lời, họ chị nhìn Long và khẽ gật đầu. Long nói tiếp:

- Mọi người thử lúc túi và đặt lên bàn coi coi còn có những thứ hộ thân gì?

Lúc này mọi người nhất loạt lục trong túi ra, nhưng họa chăng những thứ mà họ còn lại chỉ là đồng bạc và tỏi. Hải chỉ còn có đồng bạc, Hương thì còn tỏi và đồng bạc, Trà chỉ còn củ tỏi, Long còn có tỏi và bạc, cuối cùng là ông Lý không còn một cái gì hết. L

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyên Yêu Gái Massage Và Kết Cục... Voz Full

Đá bạn gái 11 năm để cưới con gái sếp

Xin lỗi, anh yêu em (Truyện voz)

Ngày ta buông xuôi tất cả

Yêu qua mạng 7 ngày, gặp mặt được anh cho 50 triệu cô gái liền dâng hiến để rồi cuộc ân ái vừa kết thúc thì…