Đọc truyện ma - Ranh Giới Mong Manh (8 Chương HTGCMCĐ) - đọc lúc nữa đêm - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Disneyland 1972 Love the old s

Đọc truyện ma - Ranh Giới Mong Manh (8 Chương HTGCMCĐ) - đọc lúc nữa đêm (xem 1549)

Đọc truyện ma - Ranh Giới Mong Manh (8 Chương HTGCMCĐ) - đọc lúc nữa đêm

Đọc truyện ma – Ranh Giới Mong Manh (10 Chương HTGCMCĐ)

Chương 1: Theo.

Chiều nay là một chiều mưa tầm tã tại Đà Lạt, cả năm người Long, Hải, Hương, Trà và bác Lý cùng nhau ngồi dưới khu lễ tân để đợi xe khách tới. Họ ngồi đó không ai nói với ai một câu nào, họa chăng những gì mà họ đã chứng kiến trong năm ngày qua đã khiến cho họ phần nào cảm thấy sợ hãi và thực sự nhận thức ra được nhiều điều. Một chiếc xe khách mười sáu chỗ cuối cùng cũng tới nơi, mọi người mang hành lý ra xe chất lên, và cũng như thế lặng lẽ tiến lên. Trên khuôn mặt họ không tỏ ra có vẻ gì là sợ hãi hay vui mừng, họa chăng trên những khuôn mặt đó chỉ hiển diện có mỗi sự vô hồn, như thể họ đã phải trải qua một cái gì đó thực sự khiếp đản hay như là kinh hãi mà có lẽ có đến chết họ cũng sẽ không bao giờ quên được. Bà chủ tiệm khách sạn tiễn họ lên xe, ba ta đứng ở dưới vẫy tay và nói lớn:

- Cả nhà đi về bình an nghen, có dịp thì lại lên ở khách sạn của tui ha.

Mặc dù cho bà chủ khách sạn có vẫy tay niềm nở đến mức nào, nhưng cả đoàn chẳng ai buồn quay đầu lại nhìn, cũng không ai vẫy tay. Họ cứ ngồi đó lặng yên mà đợi chiếc xe lăn bánh dần dần tiến ra xa khỏi cái khách sạn đó.

Chiếc xe ô tô mười sáu chỗ lặng lẽ lao đi trong cái cơn mưa đó, Trà ngồi ở hàng ghế trên gần cửa. Cô ngồi đó mặt vô hồn nhìn ra bên đường, đằng sau tấm kiếng đang có nhưng giọt mưa lướt đi. Đến một ngã tư đền đỏ, chiếc xe từ từ dừng lại. Trà ngồi trên nhìn xuống thì thấy bên lề đường là một đứa bé gái ngồi đó, trên đầu đội một chiếc nón rách nát, trên người phủ một chiếc áo mưa rách rưới. Cô bé cứ ngồi đó mà tắm mưa, người hai bên thì cứ đi qua lặng lẽ vô cảm. Trà nhìn cô bé đó thì trong lòng cô cảm thấy ray rứt lắm. Bất chợt đứa bé đó nó linh cảm được Trà đang nhìn nó, bất thình lình, nó ngửng đầu lên nhìn chằm chằm thẳng vào mặt Trà. Trà nhìn cái khuôn mặt đó mà cô thất kinh, vẫn là cái khuôn mặt ngày nào. Trà sợ hãi tột độ, cô quay đầu gào thét và chạy xuống băng sau về phía Long. Không may lúc đó đèn xanh, chiếc xe lăn bánh, thế là Trà mất đà ngã sõng xoài ở lối đi. Mọi người thấy vậy thì vội vàng chạy tới đỡ Trà dậy. Lúc này Long tiến tới và đỡ cô vào lòng, Trà gục đầu trong lòng Long khóc nức nở mà nói:

- Em biết mà… huhuhu … em đã nói với anh rồi … chúng ta không thoát được đâu anh ơi huhuhuhu….

Long lúc này chỉ còn biết vỗ về Trà, có lẽ trong lòng của cậu ta đến bây giờ mới thực sực cảm thấy hối hận.

Thế rồi chiếc xe ô tô mười sáu chỗ này thả từng người xuống nhà của mình một, họ không ai nói câu gì tất cả đều lặng lẽ kéo vali ra về, vẻ mặt họ vãn vô hồn như thường. Ông Lý sau khi về nhà thì quăng ngay cái vali ở một góc phòng, ông ta cầm cái máy ảnh chạy ngay tới bên bàn vi tính. Ông Lý bật tạm cái đèn trên bàn vi tính, thế rồi ông ta khởi động máy tính và bắt đầu cắm thể nhớ vô. Ông Lý ngồi coi từng cái ảnh một, đến tận giờ phút này, có lẽ ông Ly vẫn không thể tin vào được mắt mình khi mà cái màn hình máy tính này cho ông thấy được đúng như những gì mà màn hình cái máy ảnh kỹ thuật số hiển diện. Ông Lý còn đang ngồi đó thừ người ra, bất chợt bên tại ông bắt đầu có tiếng gió hú khe khẽ mà rất rùng rợn. Ông Lý khẽ rùng mình, khi ông kịp để ý cái đồng hồ trên màn hình máy tính thì đã hơn một giờ đêm rồi. Ông Lý nghĩ cũng đã muộn, thế là ông nhanh tay click chuột để lưu lại ảnh từ thẻ nhớ vào máy. Bất ngờ một cơn buồn ngủ ập đến, hai mặt ông ta cứ díp lại. Ông Lý có cảm giác như một người đã không dược ngủ mấy năm rồi. Ông Lý đứng lên liêu xiêu tiến lại về phía giường ngủ, trong lúc đi đi lại lại, nửa tỉnh nửa mê đó, ông nhìn thấy có một người con gái mặc áo trắng đứng ngay cửa phòng mình. “Rõ ràng là lúc nãy mình đã đóng của phòng rồi cơ mà?”, ông Lý tự hỏi lòng mình, thế rồi như bị cơn buồn ngủ quyến rũ, ông Lý cuối cùng đã hạ mình xuống giường. Nhưng điều kì lạ lại xảy ra, cứ tưởng rằng với cơn buồn ngủ như thế thì ông Lý khi hạ mình xuống giường sẽ ngủ được ngay, thế nhưng ông Lý lần này lại cứ nằm đó, nửa tỉnh nửa mê. Thế rồi trong cái cơn mộng mị đó, tiếng hú bên tai ông Lý lại càng ngày càng rõ rệt hơn nữa. Đôi mắt ông díp lại nhưng vẫn cố hé hờ hờ, vẫn là cái đứa con gái đứng ở cửa đó, thế mà không hiểu từ cái lúc nào, nó đã đứng ngay ở đầu giường nhìn ông Lý chằm chằm. Ông Lý thề rằng ông có thể cảm nhận được toàn thân mình đang dần như tê liệt hoàn toàn.

Thế rồi bất ngờ hai cái đôi mắt lim dim của ông Lý như bị ai kéo mạnh xuống. Ông Lý cố dùng sức mở to lại đôi mắt ra, ông Lý hãi hùng khi thấy cái bóng trắng này đã đè lên người ông từ lúc nào không hay, thế rồi cái bóng này hết tát vào mặt ông rồi lại nhụn nhẩy trên người ông. Ông Lý cứ nằm đó mà để cho đứa con gái này hết tát, rồi lại nhún lên người mình, toàn thân ông ta lúc này cảm thấy mệt mỏi và bắt đầu rã rời một cách kinh người. Bất chợt lúc này ông Lý như lấy lại được sức mạnh, ông vùng người ngồi dậy gào thét thật lớn:

- Đ* má mày!

Thế rồi ông bắt đầu vơ đồ đạc ném lia lịa khắp phòng.

… Tại nhà của Trà …

Trà sau khi về đễn nhà thì cô quăng đồ đạc đó, leo thẳng lên tầng ba phòng mình mà bật hết tất cả đèn lên. Trà chùm chăn kín mít, mặc dù trog phòng đà bật điều hòa, nhưng mồ hôi từ người cô vẫn vã ra như tắm. Trà ngồi trên giường co ro vào một góc, cô liên tục đảo mắt hết ra phía cửa sổ rồi lại ngoài ban công, cứ như thể là Trà đang sợ hãi và đón đợi một cái gì đó. Gió từ điều hòa phả xuống tạo nên những cơn lạnh làm cho Trà lúc thì khẽ rùng mình, lúc thì da gà lại từ từ nổi lên mặc cho người cô đang ướt đẫm mồ hôi. Trà ngồi đó run lẩy bẩy, thế rồi chợt cái cảm giác lo lăng như lúc còn đang ngủ trong khách sạn ở thành phố Đà Lạt lại hiện về. Trà người rung lên bần bật, cô khẽ thu chân lại và chùm mền kín mít hơn nữa. Bất ngờ chiếc đèn nê ông trong buồng Trà bắt đầu chập trờn khiến cho cô càng muôn phần sợ hãi hơn nữa. Chiếc đèn nê ông cứ chập trờn lúc sáng lúc tối, thế rồi chỉ trong một cái chớp mắt, Trà sởn gai ốc khi cô nhìn thấy một cô gái mặc bộ váy trắng đang đứng lấp ló ở khe cửa nhà vệ sinh. Trà ớn lạnh khắp người, thế rồi cô vội cúi gập người xuống, chùm chăn kín đầu miệng lẩm bẩm run rẩy trong sự sợ hãi:

- Con năm mô a di đà phật, Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn…

Nhưng có điều mà Trà không biết đó là lúc mà cô đang chùm chăn kín mít, miệng lẩm bẩm niệm phật thì ánh đèn nê ông trong buồng cô cuối cùng đã tắt ngấm.

Trà cứ ở cái tư thế đó được một lúc, bất ngờ trong lòng cô cảm thấy bồn chồn và nao núng đến lạ thường. Trà từ từ vén mền nhìn he hé ra ngoài buồng, “chuyện gì đang xảy ra thế này? Bốn bề tối đen như mực?” , Trà nghĩ thầm trong đầu, khắp người cô gai ốc sởn lên y như là lông nhím. Thế rồi Trà từ từ vén cái mền ra, “lạ quá không lẽ không phải mất điện?”, gió từ chiếc điều hòa trên cao vẫn phả ra lạnh toát, và thậm chí là Trà có cảm tưởng như mực lạnh đã được hạ xuống dưới không độ c. Trà từ từ mò mẫm trong cái bóng đêm của căn phòng, cũng chỉ tại vì lúc nãy cô đóng cửa sổ, kéo dèm hết nên bây giờ thì không còn một thứ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Hay The Day You Went Away Full

Truyện Hay Tôi, Em

Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3)

Tôi Bị Thua Một Cậu Nhóc Khi Tán Tỉnh Cô Đồng Nghiệp

Vợ có bầu rồi chồng ơi