Trà đang ngồi im thin thít thì bất chợt cô cảm giác như chiếc giường của mình đang rung lên. Thế rồi cái thứ nhạc chuông điện thoại của cô vang lên khiến cho Trà gần như chết đứng tim vì sợ hãi. Nhanh như cắt, mắt Trà đã nhìn ra được cái thứ ánh sáng sáng lòa từ màn hình điện thoại iphone của cô dưới lớp chăn kia. Quá mừng rỡ và nghĩ rằng giờ này sẽ không có ai khác gọi cho cô ngoài Long. Trà nhanh tay lật cái mền lên, quả đúng là Long đang gọi cho cô. Trà mừng rỡ vồ lấy cái điện thoại, hai mắt cô bây giờ chỉ còn dán vào cái điện thoại đó. Nhưng ngay khi mà Trà với tới cái điện thoại, cô có cảm giác như còn có một thứ gì đó hiển diện ở đây, Trà từ từ rời mắt khỏi điện thoại và ngẩng lên, ánh sáng của chiếc điện thoại lúc này soi sáng khắp cả căn phòng. Trà nhìn lên phía trên chiếc điện thoại, hai đồng từ của cô giãn ra khi mà ánh sáng của điện thoại đang soi sáng một khuôn măt người phụ nữ trắng bệch, Trà sợ hãi tột độ hét lên thất thanh.
… Tại căn nhà của Long …
Long không hiểu sao mà rõ ràng lúc trên xe thì cậu mệt mỏi lắm, thế mà sau khi mà đưa Trà vào nhà nghỉ ngơi, cậu đi taxi về. Vừa mới tắm xong mà bây giờ lên giường lại không ngủ được, Long cứ thấy lo lắng trong lòng làm sao ý. Long nằm đó một lúc thế rồi cậu lại bật đèn và ngồi vào bàn máy vi tính, Long nhấc điện thoại lên gọi cho Trà để coi coi cô có ngủ được không, nhưng coi bộ không thấy ai nghe máy, vậy là Trà đã ngủ ngon lắm rồi. Long buông điện thoại thế rồi cậu để mắt tới chiếc máy ảnh cơ trên mặt bàn. Không biết ma sui quỷ khiến thế nào mà cậu lại cầm cái máy ảnh đó lên và coi những bức ảnh trong đó. Long cầm máy lên và coi từng chiếc ảnh một, cậu dừng lại rất lâu tại một bức ảnh chụp phòng khách. Trong bức ảnh mà cậu chụp được tại cái căn nhà cổ bỏ hoáng đó ở phía cửa ra vào là hình dáng mờ ảo của một người đàn ông già giáng lưng khòng đang đứng tựa vào tường, Long cứ nhìn chằm chằm vào cái bức ảnh đó, bất chợt cái bóng của người đàn ông đứng tựa cửa trong ảnh như cử động được, thế rồi ông ta quay mặt ra nhìn về phía Long. Cậu ta thấy thế lúc này mới rùng mình sợ hãi, thế rồi Long hất tay ti nữa ném cả cái máy ảnh xuống đất nếu như cậu không kịp đỡ lại. Còn chưa kịp hoàn hồn thì tiếng chuông điện thoại của cậu ta reo vang inh ỏi. Long lấy tay đặt lên ngực như thể cố trấn tĩnh tim mình đang đập loạn xạ và muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực. Long cầm điện thoại lên và nói:
- A lô?
Từ đầu dây bên kia, giọng Hải thở gấp:
- Long ơi, không xong rồi … vào ngay bệnh viện trung ương đi … bác Lý … bác Lý và cả nhỏ Trà đang ở trong này đây nè…
Long nghe đến đoạn Trà tronbg viện thì cậu vội vã người mặc nguyên đồ ngủ, dắt xe ra cửa và phóng thẳng tới bệnh viện trung ương.
… Tại Bệnh Viện Trung Ương …
Long sộc vào trong bệnh viện thì đã thấy Hải, Hương, người nhà của Trà và một số họ hàng của bác Lý đã ở trong đó. Long có hỏi mọi người coi coi có chuyện gì đang xảy ra thì Hải nói rằng bố mẹ Trà gọi cho Hương và kêu rằng hai bác nghe thấy tiếng Trà la hét thất thanh, khi họ lên đến nơi thì thấy Trà đang lăn lộn vừa khóc vừa cười, hai tay thì cứ tự cào cấu vỗ vào mặt, thậm chí là cả bứt tóc nữa. Long nghe thấy mọi người kể về Trà như vậy thì cậu đau lòng lắm, còn về bác Lý thì có mấy người họ hàng của Hải có số của cậu nên đã gọi ngay cho cậu khi mà họ nghe thấy tiếng đạp phá, tiếng đồ vỡ phát ra từ nhà của bác Lý. Thế rồi khi họ gọi mãi không thấy ai hồi âm, tất cả mọi người đang đứng trước cửa thì bác Lý tay cầm cái chổi lao từ trong phòng ra miệng luôn chửi rủa như thể đang đuổi đánh ai vậy, thế rồi khồng kịp la lên, bác Lý đã trèo khỏi lan can mà nhảy xuống tầng một.
Nghe xong câu chuyện của hai người thì Long lúc này mới sững sờ cả người, không lẽ chuyện của hai người đều có liên hệ đến chuyến đi thăm Đà Lạt của họ. Nghĩ đến đây, Long không nói không rằng, cậu ta gọi ngay một chiếc taxi phi tức tốc thẳng về Đà Lạt. Khi Long tới được cái khách sạn đó thì cũng đã là sáng, Long sau một đêm thức trắng, cậu giả tiền taxi sau đó lững thững bước vào. Thật kì lạ, bà chủ khách sạn đã ngồi sẵn cái bàn ở phòng tiếp tân với hai ly cà phê đen, bà ta nhìn Long mỉm cười và nói:
- Tôi không ngờ cậu lại quay lại sớm như thế …
Long ngồi phịch xuống ghế, cậu ta nhìn chằm chằm vào mặt bà chủ khách sạn nói:
- Bà nói đi … làm sao … làm sao để cứu được họ?
Bà chủ khách sạn mỉm cười, bà ta quấy ly cà phê và nói:
- Họ có bị làm sao đâu mà cứu … với lại, chẳng phải các cô các cậu đã thực hiện được ước nguyện cho chuyến đi lần này rồi hay sao?
Long ngồi đó hai tay nắm chặt, toàn thân cậu ta run lên, thế rồi Long hai dòng nước mắt nhạt nhòa, cậu ta nói giọng nghẹn ngào:
- Con xin bà … cuối năm nay …. Cuối năm nay chúng con dự tính cưới nhau bà ơi …
Nghe đến đây, bà chủ khách sạn dừng tay quấy cà phê, bà ta ngửng lên nhìn Long, thế rồi bà chủ khách sạn hỏi bằng một cái giọng lạnh lùng:
- Vậy cậu phải thú thực với tôi, các cô các cậu đã làm gì và gặp những gì …
Nghe xong câu đó, Long chỉ còn biết cúi đầu và bắt đầu kể lại cho bà chủ khách sạn nghe về mọi việc.
Chương 2: Thắt Cổ.
“… tương truyền rằng ngày xưa ở một làng nọ, có một bà lão sống độc thân một mình. Nghe đâu bà lão này nghèo lắm, không có một mụn con nào, cũng không có chồng. Chỉ riêng một mình bà thui thủi một thân một mình trong cái căn nhà nhỏ đó. Thế nhưng trong nhà bà lão lại có một cái giếng nước thần kì, nói là thần kì vì người dân trong vùng thường tới xin hoặc mua nước giếng của bà. Nước giếng của bà nếu dùng để pha trà hoặc nấu cơm thì sẽ có vị ngon ngọt đặc biệt, mà chỉ có nước giếng của nhà bà lão mới làm được như vậy mà thôi. Nói về bà lão thì bà ta là một người hiền lành, chưa hề có ý ác hay như làm hại ai bao giờ, vậy mà cái kiếp này bà lại sống thui thủi một thân một mình như vậy, họa chăng cũng là để giả nợ từ kiếp trước. Ở đời nào ai biết được chữ ngờ, bà lão đã như vậy, ông giời còn nhẫn tâm an bài số phận bà phải có một cái chết bi thảm. Vào