Đọc truyện ma - Ranh Giới Mong Manh (8 Chương HTGCMCĐ) - đọc lúc nữa đêm - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Đọc truyện ma - Ranh Giới Mong Manh (8 Chương HTGCMCĐ) - đọc lúc nữa đêm (xem 1569)

Đọc truyện ma - Ranh Giới Mong Manh (8 Chương HTGCMCĐ) - đọc lúc nữa đêm

g chắc chắn hơn rằng mình đang bị oan hồn trêu ghẹo, nhưng với con dao nhọn lăm lăm trong tay, cậu ta tiếp tục mò mẫm trong bóng tối để tìm ông Lý, Long cứ thế đi, đi mãi, mà bỏ lại cái cảm giác như có ai đó đang đi theo ngay sau lưng mình đang bắt đầu hiện diện.

Quay trở lại Hương với Trà, hai người cứ bám chắc lấy nhau vừa đi vừa run rẩy, thật là lạ quá, tại sao đi từ vườn sau ra vườn trước mãi mà không thấy đường ra? Cả Trà và Hương nghĩ thầm rằng từ nãy giờ họ đã đi được gần nửa tiếng rồi, mà cái con đường ven hông nhà này trở nên kì lạ lắm, nó tựa như là một con đường mòn trong một khu rừng âm u vậy. Cả hai người cứ đi mãi đi mãi, hai bên đường là những hàng cây um tùm rậm lá, nhưng tất cả chỉ mang một mầu sắc chết chóc dưới cái ánh trăng vằng vặc đó. Hương và Trà đi được thêm một đoãn nữa thì phía bên tay phải của họ không còn là những hàng cây cao to um tùm nữa, mà thay vào đó là một bãi đất hoang với những ngôi mộ lởm trởm. Đi ngang đến đây, Hương tím tái mặt mày, cô ta túm chặt lấy người Trà run rẩy nói:

- Sợ quá bà ơi…

Trà nhìn cái bãi đất hoang với những nấm mồ cũng ớn lạnh, chỉ biết kéo cái Hương, giọng giục giã:

- Thôi đi lẹ lên bà. ..

Hai người run rẩy, thế rồi cuối cùng họ cũng đã đi khỏi cái bãi đất hoang đó, hai bên đường lại là những hàng cây rậm rạp um tùm. Hương và Trà cứ thế đi, thế rồi từ phía xa xa, hướng thẳng trên cái con đường mòn đó, cả hai nhìn thấy một cái cánh cổng sắt cao lừng lững nhưng có vẻ như đã bị siêu vẹo và cũ mèm. Hai người bước thêm mấy bước tiến tới gần cái cửa sắt đó hơn, đập vào mắt họ bây giờ là một cánh cửa sóng sắt cao tầm hai mét đã sét rỉ, méo móp, và cũ xì. Hương rợn tóc gáy khi mà cô nhìn qua cánh cửa sắt đó là một bãi đất hoang với những nấm mồ lởm chởm. Hai người tiến đến trươc cái cánh cửa sắt đó, họ có vẻ như kinh hãi lắm vì cái bãi tha ma này nhìn na ná giống với cái bãi tha ma mà họ mới đi ngang qua. Trà nghĩ thầm trong đầu, rõ ràng là con đường mòn này nãy giờ đi thẳng tắp chứ có cong cong đâu mà đưa họ đến cửa chính của bãi tha ma được? Hương cũng kinh hoàng không kém, cô căng mắt nhìn quanh như để phủ nhận rằng cái bãi tha ma này khác hẳn với cái bãi tha ma mà họ mới đi ngang qua. Thế rồi đôi mắt của Hương đặt ngay lên một vật hình trụ ở giữa cái nghĩa địa kia, “không thể nào …”, Hương sợ hại từ từ lùi ra xa, Trà quay lại nhìn cô ta ánh mắt khó hiểu. Hương run rẩy chỉ tay về phía trước và nói:

- Đây … đây chính … chính là cái nghĩ địa mà … mà tụi mình mới đi ngang qua đó…

Tra lúc nãy cũng nghi nghi, giờ nghe Hương nói đúng là cái nghĩa địa lúc nãy thì cô còn ớn lạnh hơn nữa. Trà cố ra vẻ bình tĩnh, cô quay đầu nhìn vô nghĩa địa một lúc, thế rồi Trà quay ra hỏi Hương:

- Bà có chắc không?

Hương run rẩy đáp:

- Bà … bà có thấy cái khối hình trụ … xa xa kia không? Cái nghĩa địa kia … cũng … cũng có một cái tương tự…

Trà quay lại nhìn thì đúng là có hình trụ, thế nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì Hương đã tiến tới kéo áo Trà đi ra xa dần, Hương bắt đầu sụt sịt cô nói:

- Quay lại cái vườn sau thôi bà ơi … tôi … tôi sợ quá … tôi nghĩ … tôi nghĩ mình đang bị ma giấu rồi…

Trà nghe thấy Hương nói vậy thì cô cũng có hơi rùng mình, cuối cùng thì Hương cũng đã nhận ra, đúng là họ đang bị ma giấu thật rồi.

Quay trở lại phần Long, cậu vẫn cầm cái đèn, một tay cầm dao đi khắp nơi gọi tên ông Lý. Nhưng có điều lạ là Long vẫn còn cái cảm giác như có một ai đó lặng lẽ đi theo mình từ nãy giờ, thấm chí là đôi khi cậu còn cảm thấy như có ai đang đứng sau lưng, và tiếng bước chân đâu đó vang vọng xa gần, thoắt ẩn thoắt hiện. Long đi tới chân một cái cầu thang khác dẫn xuống, chợt cái đèn của Long chập trờn, thế rồi nó tắt ngóm. Long dựng da gà, cậu đứng đó hí hoáy cố tìm cách bật lên, thế rồi tiếng bước chân từ dưới bắt đầu vang lên như thể có một ai đó đang đi thẳng lên chỗ cậu đứng. Long như chớp lấy thời cơ, cậu cố chấn tĩnh bản thân, Long đứng nép sẵn vào một góc tường, một tay dơ dao như thể chờ đón cái người lạ mặt kia đi lên. Long hít thở thật sâu, cậu chờ đợi cái tiếng bước chân rõ dần dần, bây giờ thì cậu không nghi ngờ gĩ nữa, có người lạ mặt trong căn nhà này chứ tuyệt đối không phải người trong đoàn. Bằng chứng là từ nãy giờ Long gào thét mà không ai trả lời, cũng có thể là ma, nhưng có lẽ cái liều trong người Long bây giờ là lớn mạnh hơn cả. Long đứng lặng thinh, tiếng nhịp tim của cậu ta chậm dần, cứ “thình thịch… thình thịch”, ngay khi tiếng bước chân đã rõ ràng là người kia đang đứng ngay đầu cầu thang nơi cậu đứng, Long cầm con dao lao ra chém vu vơ. Nhưng không chúng một ai cả, chợt Long có cảm nhận như có hai bàn tay túm lấy tay mình cào cấu đau điêng. Long cố lấy một tay gỡ tay người kia ra, còn một tay cố bẻ đường dao chém vào hai cánh tay đó. Long cứ như thế trong bóng tối, thế rồi bất ngờ cái vòng đỏ trên tay cậu bị cào đến độ đứt ra, Long lúc này có lẽ vì quá đau đớn, cậu dùng chân đạp mạnh về phía trước. Long chỉ nghe thấy tiếng một thân mình đổ uỳnh xuống dưới, kèm theo đó là tiếng một vật sắt rơi trên nền đá hoa “leng keng” khe khẽ. Long nghe tiếng đó thì cậu nhận ra là tiếng đồng bạc, nghĩ đến đây, Long hốt hoảng lấy cái đèn pin trong túi, lần này thế nào cậu bật lên thì nó sáng ngay. Long soi thì thấy ở dưới là một người đang nằm bất động. Long vội cầm đèn buông dao lao xuống. Đi đến giữa cầu thang thì Long đã nhận ra người nằm bất tỉnh đó là ông Lý, cậu càng sợ hãi hơn, thế rồi Long ngồi xuống cạnh ông Lý cố lay gọi:

- Bác lý … bác lý …

Ông Lý vẫn bất động , thế rồi lúc này Long mới để ý hai cánh tay của mình, vô vàn những vết xước hay đúng ra lả vết cào rách da rách thịt, máu bắt đầu chảy ra. Thế rồi Long nhìn sang bên cạnh ông Lý, cậu kinh hãi khi nhận ra cái đồng bạc mà mình đưa cho ông ý đã rỉ sét đen xì.

Quay trở lại Hải, cậu cứ mò mẫm trong bóng tối, và cũng như Long, Hải có một cảm giác như có ai đó đang đi theo mình. Hai đứng trước một cái cửa gỗ đã khóa chặt, có lẽ Hải lúc này đã cùng đường rồi. Cậu ta đứng trước cánh cửa đó bất lực, thế rồi như bị ma sui quỷ khiến, Hải đưa tay lên vặn thử nắm đấm cửa, cánh cửa này chắc cũ lắm rồi nên cho dù có khóa cửa vẫn lung láy lắm. Như nổi cơn điên, Hải bắt đầu dùng vai húc uỳnh uỳnh vào cánh cửa. Chỉ còn nghe thấy tiếng “rầm rầm” vang lên từng hồi, và cái cánh cửa gỗ này xem ra cũng có vẻ như sắp bung. Hải cứ đứng đó húc vào cánh cửa thế nhưng bất chợt cậu có cảm giác như toàn thân mình bị một lực hút mạnh lôi lại vào trong. Hải gồng người cố húc cánh cửa gỗ đó, một lúc sau, Hải cảm giác một bàn tay lạnh lẽo bóp chặt lấy cổ cậu. Hải cảng lúc càng hoảng loạn, thế rồi cậu húc cánh cửa mạnh hơn nữa. Chiếc vòng đỏ trên tay hải cuối cùng cũng tuột ra vừa lúc cánh cửa bật mở, Hải lao người ra ngoài. Hải bị hẫng, cậu ngã thẳng vào cái cây khô cao dưới sân sau từ tầng hai. Hải hạ mình cái uỳnh xuống đám đất trồng cây, toàn thân cậu đau ê ẩm cộng thêm những vết xước do cành cây khô cứa vào người. Hải nằm đó mà lịm dần đi.

Trà và Hương quay

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
“Em mất rồi anh cứ lấy đôi mắt này mà phẫu thuật cho người phụ nữ ấy đi”

Hành trình tình yêu

Hợp Đồng Lọ Lem Và Hai Chàng Hoàng Tử

Làm dâu – Phần 5

Đúng ngày giỗ đầu vợ về nói: “Em bị chết oan”