ề nỗi lo sợ của vợ, mặc dù rõ ràng anh không hiểu gì. Emery đẩy ghế ra phía sau, đi vòng qua bàn: - Stella, em bị làm sao vậy? - Anh Emery này, anh hãy nghe em, anh đừng thuê người đó. - Em yêu, ta đang cần người phụ việc. Đã đến lúc phải thu hoạch đào. Hai trăm cây ra trái cùng một lúc. Và ở đây rất hiếm khi có dịp thuê nhân công. Năm ngoái ta đã từng bị đào rụng khỏi cây và thúi dưới đất. Có tiếng gõ cửa. Bàn tay Stella bấu lấy cổ tay chồng. - Chính người đó, Stella kêu khẽ. - Vậy thì em mời anh ta vào đi. - Đừng, anh Emery… em xin anh. Cuối cùng Emery hơi tỏ ra bực bội. - Stella này, anh không hiểu em muốn gì. Nếu gã kia muốn hái đào, thì anh sẽ thuê anh ta! - Đừng, anh Emery! Em sẽ không để anh làm như thế! Stella xiết cổ tay Emery một cách tuyệt vọng đến nỗi suốt một hồi Emery không thể nào động đậy. - Em có muốn đào được hái hay không? Emery hỏi và cố trấn an vợ. - Không! - Em có muốn thu tiền số đào kia hay không? - Không! - Thế còn bộ áo ngủ mà em đang ao ước thì sao…? - Em không muốn nữa. Em xin anh! Anh hãy nghe em… Nhưng Stella ngưng giữa câu. Bởi vì Stella cảm thấy rằng nài nỉ chồng cũng vô ích, rằng đã quá trễ. Stella quay lại vừa kịp lúc thấy kẻ lạ bước vào nhà bếp. - Có lẽ anh chị không nghe tôi gõ cửa, hắn nói, có lẽ bởi vì anh chị nói chuyện to quá. Khi đó, Stella nhìn hắn lần đầu tiên. Stella cũng không biết cô chờ đợi sẽ thấy một gương mặt như thế nào nữa. Có thể là một gương mặt biến dạng, với ánh mắt quỷ quái. Nên, theo một kiểu, Stella bị thất vọng. Nhưng ngoài ra, không thể nào đoán được tuổi gã đàn ông. Hắn có thể ba chục tuổi, mà cũng có thể hơn. Như Stella đã để ý, gương mặt hắn tối sậm; râu đen mọc che má và cằm hắn. Tóc hắn cũng màu sẫm, rối rắm; chuyến đi bộ lâu dưới nắng làm cho tóc ướt đẫm mồ hôi. Do tương phản, mắt hắn có vẻ sáng. Chắc chắn không phải là gương mặt đẹp, nhưng cũng không xấu. - Nhưng mà… anh cần gì? Chính Emery vừa mới đặt câu hỏi này. Stella để ý điều này, lòng tràn trề hy vọng: việc gã đàn ông đến đột xuất có vẻ làm cho Emery bực bội. Hay Emery bắt đầu cảm thấy lo sợ y như Stella. - Tôi nhìn thấy đào, gã đàn ông trả lời, và tôi tự nhủ có thể anh chị cần người giúp thu hoạch đào. Hắn nói chuyện ung dung, nhưng trong giọng nói có âm điệu thô lỗ và uy quyền. - Vậy thì hoá ra anh gõ cửa vì chuyện đó, Emery nói. Đó không phải là lý do để vào thẳng đây. Nếu Emery không phải chồng cô, nếu cô không biết rõ Emery đến thế, thì có thể Stella đã không nhận ra rằng Emery đang giả vờ. Đúng! Emery sợ – Stella chắc chắn anh ấy sợ – nhưng dĩ nhiên anh ấy cố gắng không để lộ. Không, Stella không thể tin. Stella không dám tin. Emery không sợ đâu. Emery chỉ bị bất ngờ. Stella nhận ra cô đang so sánh hai người đàn ông. Stella đột ngột thấy rằng kẻ lạ cao hơn. Cao hơn Emery nửa đầu. Hai vai quá xệ, nên có vẻ không rộng vai, nhưng gã đàn ông vạm vỡ và rắn chắc. Có lẽ phải hơn Emery hai mươi lăm ký, Stella nghĩ bụng. Gã đàn ông lạ không hề lợi dụng uy thế thể lực. - Tôi xin lỗi, hắn nói bằng một giọng dịu lại. Nếu anh muốn tôi đi, thì tôi sẽ đi. Rồi hắn lùi một bước. Có sự lưỡng lự từ cả hai phía Trong khi Emery quyết định xem sẽ làm gì, gã đàn ông cố tình không nhìn Stella. Ánh mắt hắn nhìn một vòng nhà bếp, đi từ cái tủ lạnh cũ nhưng sạch sẽ, đến rèm cửa, rồi dừng ở cây leo tường và chậu cây xanh. Không phải là kín đáo, Stella nghĩ, mà là hỗn láo. Hắn đang khám xét hiện trường xem có đáng ở lại hay không. Nhưng hắn có giỡn mặt Emery không? Emery có muốn bị giỡn mặt không? Ôi! phải chi Emery đừng quá lo cho vụ thu hoạch đào!… - Chắc chắn đào cần được hái, Emery nói. Kẻ lạ mặt vẫn xem xét nhà bếp, như có vẻ mỉm cười. - Dĩ nhiên là chúng tôi không bao giờ cho nhân công ở lại trong nhà. Phía sau có một góc cho anh. - Dĩ nhiên, gã đàn ông nói. - Anh sẽ được ăn ở. Còn về thù lao, thông thường tôi… Stella không thử ngăn Emery. Stella biết cô không thể ngăn. Nếu như lúc đầu Emery đã sợ hay không tin tưởng gã đàn ông, thì bây giờ anh đã quên rồi. Emery chỉ nghĩ đến đào. ° ° ° Bây giờ khi đã cam kết sẽ nuôi một người và trả công cho người đó, Emery muốn bắt đầu hái đào ngay. Thà hái lúc hơi xanh còn hơn là hơi chín quá, Emery nghĩ bụng, và dù sao đào cũng sẽ không to thêm nữa. Emery có hợp đồng với một nhà máy đồ hộp gần đó, nhưng nhà máy chỉ mua sản phẩm tốt và không nhận trái cây quá chín hay lượm dưới đất. Trước hết Stella phải cho gã đàn ông ăn – hắn nói tên hắn là Jesse. Hắn ăn rắt nhiều, nhưng Stella không quan trọng chuyện này. Ít nhất, hắn không quan tâm đến Stella nhiều quá khi mà hắn tập trung ăn. Hắn ở ngoài vườn cây ăn trái suốt buổi chiều, cùng với Emery. Còn lại một mình, lần đầu tiên Stella có dịp suy nghĩ, tự hỏi tại sao cô luôn cảm thấy sợ tên Jesse kia. Khi rửa chén xong, Stella vào phòng mình, đứng trước tủ phấn. Gương phản chiếu hình ảnh một người phụ nữ đúng tuổi mình – ba mươi hai – hay thậm chí có thể hơn. Tóc Stella không được chải chuốt lắm, chỉ cột ra phía sau bằng cái nơ, nhưng trong mái tóc đen, chỉ thấy một hai mớ bạc. Stella chưa hề thật sự là người phụ nữ đẹp. Stella từng là một cô gái trẻ, bây giờ thì không còn trẻ nữa. Những năm sống ở đây, trong cát bụi, đã mãi mãi lấy đi tuổi xuân của cô và những gì đẹp mà cô từng có. Về một người phụ nữ, Stella chỉ còn mỗi tên gọi. Ý nghĩ này khiến Stella quên đi Jesse. Stella cảm thấy ngấm ngầm hận chồng. “Mình chỉ là một người phụ nữ”, Stella tự nhủ và Emery đã trông mong quá nhiều từ một người phụ nữ đơn thuần. Những gì Emery đã mong muốn khi cưới Stella, là có nhân công rẻ tiền. Và Emery bắt Stella làm việc cho đến khi trong cô không còn gì là nữ tính nữa.. Nhưng ý nghĩ về Jesse trở lại. Stella có gì đặc biệt, mà Jesse đã chọn đến ngôi nhà này thay vì bất cứ nhà nào khác? Emery đã yêu Stella vì khối lượng công việc mà cô có thể hoàn tất. Nhưng còn Jesse, hắn muốn gì ở cô? Điều bí ẩn này khiến hắn càng đáng sợ hơn nữa. Phải chi Stella biết tự mình lái chiếc xe tải nhẹ! Stella sẽ lên thành phố, ở khách sạn vài ngày, đủ thời gian để hái hết đào và chờ Jesse cút đi. Nhưng Stella không biết lái; vậy phải để Emery chở đi. Vậy thì sẽ phải thuyết phục Emery, thế thôi! Stella suy nghĩ về vấn đề suốt cả buổi chiều và buổi tối. Hai người đàn ông không về trước hoàng hôn. Chiếc xe tải nhẹ chất quá nhiều thùng trái cây đến nỗi bánh xe lún sâu vào nền đất bụi. Cả hai đều mệt và bữa ăn diễn ra không có gì đặc biệt. Emery không ngừng nhận xét rằng Jesse làm việc rất tốt, nhưng nhân viên có vẻ không đếm xỉa gì đến ý kiến của chủ thuê mình. Hắn có vẻ còn mệt mỏi hơn cả Emery. Nhưng chính sự im lặng, sự mệt mỏi của hắn làm Stella thắc mắc. Xét lại cho cùng, thì Jesse có phải là người giúp việc nông trại kinh nghiệm không? Lẽ ra hắn không mệt mỏi như hắn có vẻ. Hắn đã mong muốn tìm việc, nhưng bây giờ hắn lại tạo cảm giác như hối hận vì đã nhận việc. Vậy thì tại sao hắn nhận? Tại sao hắn có mặt ở đây? Tại sao hắn ở lại? Hắn cứ ngồi đó, gương mặt trơ trơ lạ lùng không để lộ dự định của hắn, cũng như bản chất hắn. Chỉ đến l