ững kẻ sát nhân: trông Slater như không thể nào dùng đến bạo lực, kể cả bạo lực dưới hình thức nhẹ nhất. Lúc mười bốn tuổi, Slater cao một mét năm mươi và cân nặng năm mươi hai ký. Từ đó, ba chục năm đã trôi qua mà trong đời Slater không có sự kiện quan trọng nào khác ngoài việc tăng cân một ký và thấp xuống nửa phân. Slater không những nhỏ mà còn gầy yếu – gần như mảnh yếu như một chú chim, với làn da mỏng đến nỗi lộ rõ gân. Slater ăn mặc sạch sẽ nhưng theo một cung cách tẻ nhạt khiến như hoà lẫn vào những gì nằm xung quanh. Cách nói chuyện của Slater cũng bình thản và kín đáo. Một từ có thể xác định nhân cách của Slater: thận trọng. Không một ai nghi ngờ Slater che giấu tính khí thật của mình. Người mẹ quá cố của Slater có thể nói về vài cơn bạo lực của con trai lúc còn nhỏ. Nhưng không bao giờ có ai quan tâm đến Slater, cả lúc còn nhỏ. Bạn bè cùng trường, từng tiễn cậu bé Slater chảy máu mũi về nhà cùng tiếng la ó trêu chọc, có thể kể lại những cơn thịnh nộ tức giận bất lực của Slater chống lại sự nhục nhã. Nhưng ai thèm đi hỏi lời chứng của chúng? Vợ của Slater, cao lớn và mạnh mẽ hơn Slater, đã lấy Slater chỉ vì khiếp sợ đàn ông to con. Và chính Slater cũng cảm thấy an tâm trước hình dáng đồ sộ hơn của vợ. Bà vợ biết những cơn thịnh nộ đôi khi xảy ra của chồng nhưng chỉ cười: bà biết những cơn giận này vô hại. Khi bà vợ nhận thấy sắp có triệu chứng của một cơn giận, bà chỉ đẩy Slater xuống tầng hầm, khoá cửa thật kỹ nhốt dưới đó. Còn lại một mình, Slater ném xuống đất hoặc đá văng những đồ vật mà Selma đã cố tình để đó; bởi vì bà rất giỏi tìm đủ thứ cách để trấn an chồng. Thế là Slater sống tách biệt một thế giới mà ông hận thù, mà dần dần ông đã đi đến mức căm ghét và sợ nó. Slater không chịu thích nghi với một nền văn minh có các giá trị được biểu trưng bởi toà Empire State Building và những phát minh mới nhất của General Motors. Nhưng khi Slater đến làm việc ở nhà đại tá de Kalb, một tấm màn đã rơi xuống giữa quá khứ và chính ông. Cuối cùng Slater sẽ được biết một cuộc sống mới, một cuộc sống hạnh phúc. Ngay từ ngày làm việc đầu tiên ở nhà riêng của đại tá, Slater kiểm kê tất cả những gì chứa trong nhà. Ông đã đứng cạnh bộ áo giáp gôtic năm 1460 và nhanh chóng nhận thấy rằng chiều cao của khối sắt đáng sợ đó chỉ vượt hơn chiều cao của chính Slater có hai phân. Phản ứng đầu tiên của Slater là cho rằng bộ áo giáp là đồ giả. Slater đặt câu hỏi đại tá và đại tá trả lời: - Anh hãy nhìn các bộ áo giáp khác. Ngoại trừ vài trường hợp ngoại lệ hiếm hoi, người thời đó rất nhỏ, nhất là người Pháp và người Ý, là những người đã chế tạo ra phần lớn các bộ áo giáp này. Tôi nghĩ trung bình họ không cao quá một mét năm mươi. Còn phụ nữ còn thấp hơn nữa. Nếu anh nhìn được họ tập trung ở Triều Đình, có thể anh sẽ tưởng họ là người lùn. Slater hân hoan trở về phòng trưng bày các bộ áo giáp. Slater tiến hành xem xét thật kỹ từng bộ áo giáp, bắt đầu từ bộ áo giáp cổ xưa nhất, một bộ áo giáp thời hậu La Mã năm 650. Rồi đến phiên bộ áo giáp dân tộc Franc năm 850, bộ áo giáp Roman năm 1050, áo giáp lưới sắt năm 1250, bộ áo giáp chuyển tiếp năm 1350, những đồ vật năm 1440 và 1460, đến bộ áo giáp của hoàng đế Maximilien, và hai bộ mới nhất – một bộ áo giáp trọn vẹn năm 1535 và một bộ áo giáp bán thân năm 1650. Ngoại trừ hai bộ, Slater có thể mặc bất cứ bộ áo giáp nào, như thể áo đã được rèn riêng cho Slater! Vào thời đại hạnh phúc đó, người cao lớn gần giống như một con thú kỳ lạ! Có thể khẳng định rằng từ lúc đó, Slater sống một cuộc đời hạnh phúc thích hợp với nhân cách, mặc dù hoàn toàn phụ thuộc vào đại tá de Kalb. Suy nghĩ hận thù và cay đắng nhường chỗ cho sự chấp nhận số phận. Chỉ là do Slater ra đời quá trễ vài thế kỷ, thế thôi! Thời xưa, Slater có thể là một vị anh hùng, một hiệp sĩ điển hình, một nhà vô địch cưỡi ngựa thi đấu thương… Slater có thể đấu giáo với những người giỏi nhất rồi được người hát rong ca ngợi chiến công thi đấu trong những bản hùng ca. Dù sao, Slater vẫn trở thành nhà vô địch quản lý viện bảo tàng. Chẳng bao lâu, từng bộ phận áo giáp sáng bóng như crôm đánh bóng. Không thể tìm ra một hạt bụi. Những bản lề hay dây cu-roa hư được thay thế hết sức kỹ lưỡng, để sao cho giống y bản gốc. Nước gỗ dùng để thay những phần bị mục của báng súng bắn tên cũng giống y gỗ cũ. Slater chà bóng phần sắt của các cây giáo và lưỡi gươm thời năm 200 trước công nguyên. Rồi Slater treo vào các tấm trải tường Pháp những tấm chắn da dạng: khiên hình ê-líp, khiên tròn có mũi nhọn… Sự thật đương thời không còn làm cho Slater đau khổ nữa. Ngoài những chuyến đi hằng ngày bằng xe buýt để đi làm, ngoài vài buổi tối và ngày chủ nhật ở cùng Selma, thế giới hiện đã không còn tồn tại đối với Slater nữa. Slater không hề ngần ngại làm thêm ngoài giờ. Selma thường gọi điện thoại khuya để buộc chồng phải về nhà, và những ngày chủ nhật bà cũng phải ép buộc chồng ở nhà. Selma đã nhanh chóng cảm thấy rất ganh tị và gớm ghiếc các bộ áo giáp. Và dĩ nhiên là Selma cấm không cho chồng nói gì đến Lịch Sử – trừ phi là chuyện xảy ra sau lần cuối cùng Selma đi thăm bà chị Blanche. Nhưng đại tá thì lại rất thích thú với nỗi đam mê của ông thư ký và đã tặng cho ông thư ký bộ áo giáp gôtic năm 1460. Slater không bao giờ mang bộ áo giáp về nhà. Bởi vì Selma sẽ không cho đặt ở nơi nào khác ngoài tầng hầm – mà đó rõ ràng là một nơi quá ẩm ướt đối với một bộ áo giáp gôtic thời 1460. ° ° ° Đến hai giờ chiều, Slater leo lên cầu thang, bước vào phòng làm việc cũ của đại tá de Kalb mà không thèm gõ cửa. Scudmore đang ngồi trong đó, hai chân gác trên bàn viết, tay phải cầm chai whisky. Trông hắn y như một nhân vật quan trọng đang say rượu. - Anh không thể để họ làm thế! Slater kêu bằng một giọng nghẹn ngào. - Anh bạn mà dám nói thế à! Anh có thể đứng lọt trong lòng bàn tay họ! - Anh phải bắt họ ngưng tay ngay. - Thôi, uống một ly đi, đừng kêu ca nữa. - Tôi không thể khoanh tay đứng đó nhìn họ làm. Họ đang đập phá, làm hỏng tất cả. - Đập phá hả?… Đập phá cái gì? - Họ cứ vứt mọi thứ lộn xộn xung quanh, họ làm vỡ những đồ vật quý, họ làm lộn xộn các bộ phận. Họ khuân vác dưới trời mưa, mọi thứ sẽ bị rỉ mất. Scudmore cười khúc khích. - Đồ cổ, đúng không? Thì sẽ có giá hơn. Cũng giống như người ta khoét lỗ vào gỗ để người khác tưởng gỗ bị mọt ăn! - Họ không có quyền phá hủy tất cả… - Đó là do họ rất vội. Họ cứ đòi trả thù lao theo giờ, nhưng tôi đã nói: không được đâu nhé! Các anh sẽ lãnh thù lao khoán cho toàn bộ công việc, và đống này phải ra khỏi đây trước năm giờ! - Vậy anh hãy bảo họ làm việc đàng hoàng. Tôi xin anh, anh Scudmore ơi, ít nhất anh hãy bảo họ như vậy dùm tôi. - Này, anh có thôi quấy rối tôi nữa không đó? - Anh Scudmore ơi… - Tôi nói nghiêm túc đấy. Anh ra khỏi đây đi! - Tôi xin anh… - Thì bị trầy, bị móp một chút đã sao nào?… Mấy thứ đó bị đánh đập suốt mấy thế kỷ rồi mà. Càng tăng giá trị thêm thôi. Có một gã ở Canada chào tôi giá khá lắm. Uy tín nhà sưu tập của đại tá de Kalb đã đủ làm cho gã này quyết định. Không cần đến xem hàng! Ký hợ