BỘ ÁO GIÁP CỠ 36 Lần đầu đầu tiên Morris Slater gặp Joe Scudmore là vào một buổi sáng thứ hai, lúc mười giờ mười lăm. Vào buổi chiều cùng ngày hôm đó, lúc hai giờ, Slater gặp lại Scudmore, rồi vào lúc hai giờ hai mươi, Slater quyết định giết Scudmore. Một người gặp một người khác mà lại căm ghét đến nỗi nhất định thủ tiêu người đó bốn giờ năm phút sau đó, thì đây là chuyện cần phải giải thích thêm. Slater đến nhà riêng của đại tá de Kalb lúc mười giờ sáng, như ông vẫn thường đến rất đúng giờ từ mười ba năm nay, ngoại trừ ngày chủ nhật và những ngày ông bị bệnh. Như thường lệ, ông bước vào bằng cửa sau. Với tư cách là thư ký riêng của đại tá de Kalb, lẽ ra Slater được phép vào cửa chính, nhưng Slater thích qua cửa nhỏ hơn, để không bị để ý và cũng để đám gia nhân đừng ganh tị. Hôm đó là một buổi sáng trời xám xịt và có mưa nhỏ. Khi đút chìa khoá vào ổ, hình bóng gầy nhom của Slater run rẩy như một chú chim ướt nhẹp trở về tổ. Trong sương mù, ngôi nhà riêng trông giống một lâu đài thời trung cổ hơn bao giờ hết. Vào những ngày như thế, khi đang ở trong phòng áo giáp gần lò sưởi lớn, Slater cảm thấy mình cách ly khỏi thế giới bên ngoài và hoàn toàn có cảm giác như đang sống ở thế kỷ thứ XV, Vừa mới đến, Slater đi ngay đến chỗ để bộ sưu tập dao găm mà đại tá de Kalb vừa mới mua. Slater phân loại các dao găm trở lại trong một tủ kính mới, tùy theo sự tiến triển qua các thế kỷ. Slater vừa mới mở cửa, thì có tiếng leng keng mạnh, xuất phát từ dưới sân. Tiếp theo là tiếng chửi thề, rồi tiếng cười the thé chế giễu. Slater phân vân một hồi, rồi bước nhanh qua lớp sương mù dày và bị chặn đường bởi một chiếc xe tải đang de lui để đậu dọc bên cánh trái ngôi nhà, trước cửa hai cánh dẫn vào phòng áo giáp. Slater lưỡng lự bước đến phía sau xe. Một người đàn ông vạm vỡ, mặc áo vét da đen, đang lượm từ dưới bùn lên tâm ngực của một bộ áo giáp, ném lên xe với tiếng kêu khủng khiếp. Một người khác đang loạng choạng khiêng phần còn lại của bộ áo giáp, xà cạp, rồi mảnh che tay lần lượt sút ra, rơi xuống đất. Sau đó đến phiên bao tay sắt, các khớp tay văng rải rác trên nền xi măng ướt. Hai người đàn ông càu nhàu lượm lên, ném lộn xộn vào thùng xe. Một cơn hoảng sợ quá mạnh và quá đột ngột khiến Slater lao nhanh đến. Slater toan giật cái bao tay sắt từ tay gã đàn ông mặc vét da: - Đưa cho tôi cái này, Slater hổn hển nói. Đã bảo đưa tôi! Gã đàn ông mặc vét da to con như lực sĩ. Hắn phóng vào Slater, giật lại bao tay, miệng chửi thề lớn tiếng. Slater như bị bắn vào không gian, đụng mạnh vào cột nhà có khía. - Thằng này bị làm sao vậy? gã đàn ông vét da vừa nói vừa nhìn chằm chằm Slater qua sương mù. Gã đàn ông kia cười khẩy. Rồi một gã đàn ông thứ ba, cao lớn, mũi khoằm, xuất hiện ở cửa, hai tay ôm đầy gươm và kiếm. Slater hoàn toàn lúng túng loạng choạng tiến tới: - Anh làm gì ở đây? - Mày đừng nhúng mũi vào, đồ gầy nhom! - Tôi sẽ gọi cảnh sát! Slater nói. - Mày có chịu để bọn tao yên không? - Tôi là thư ký của đại tá de Kalb. - de Kalb hả? Không biết! Slater chụp lấy tay cầm của một thanh gươm. Cả đống gươm đang khiêng rơi xuống nền xi măng trong tiếng leng keng khủng khiếp. - Mày sẽ biết tay tao, đồ nhỏ con – gã đàn ông mặc vét da la lên. Rồi hắn chụp lấy cổ áo Slater kéo lên khỏi mặt đất ba mươi phân. Slater nhớ lại cả một cuộc đời nhẫn nhục và lo sợ, và dập tắt mọi ý định chống cự trong bụng. Slater lắc lư như một cái bị ướt nhẹp, lủng lẳng ở cổ tay gã đàn ông. - Xin ông hãy bỏ tôi xuống đất trở lại, Slater rên rỉ. Gã đàn ông vét da đẩy Slater tựa vào cột. - Trời ơi, nhưng mày có chuyện gì vậy? Gã đàn ông hung hăng hỏi. - Có phải đại tá de Kalb gọi các ông đến đây không? - Đã bảo là không quen biết gì tay de Kalb của mày mà! Sao mày cứ kiếm chuyện với bọn tao? - Nhưng đây là nhà của đại tá de Kalb mà! Slater kêu. - Chưa bao giờ nghe nói đến tay này – gã đàn ông mặc vét da lập lại. Rồi hắn nói với đám bạn: - Làm việc tiếp đi. Phải dọn xong đống này trước bốn giờ! ° ° ° Slater chạy nhanh trong hành lang dài. Sương mù bên ngoài đã tràn ngập vào phòng. Các bộ áo giáp nằm trên nền đan đá, như những xác chết, và thùng gỗ chất đầy dưới đất. Một người trèo trên thang đang lột những cây kích và những tấm chắn treo trên tường. Slater bắt đầu toát mồ hôi dữ dội. Slater cố gắng nén đi cảm giác nghẹt thở, rồi đến phòng làm việc, chạy giữa hai hàng áo giáp trong một hành lang chật hẹp. Cửa văn phòng khoá. Slater mở ra, bước vào và thoáng cảm thấy nhẹ nhõm. Bộ áo giáp gôtic đen thời 1460, mà đại tá de Kalb đã tặng cho Slater để cảm ơn công lao trung thành của Slater, vẫn còn đứng trong góc phòng, cạnh bàn viết. Bộ áo giáp như đang nhìn Slater qua khe mắt. Hai bàn tay Slater sờ soạng khắp bàn viết như hai con chim đỏ. Không có thư nhắn của đại tá. Bàn viết vẫn y như lúc Slater về sáng thứ bảy. Slater hấp tấp chạy ra, leo lên một cầu thang xoắn ốc, trở xuống một tiền sảnh khác hơi tối, gõ vào cửa gỗ sồi hai cánh dẫn vào phòng làm việc của đại tá, gõ khẽ mặc dù đang hoảng hốt. - Vào đi! Một giọng khàn khàn trả lời, không phải giọng đại tá de Kalb. Slater bước vào, khép nhẹ cánh cửa lại, nhìn khắp phòng, nhìn các tấm lát tường bằng gỗ sồi đánh bóng, nhìn các dãy kệ sách, các tấm vải treo tường, nhìn những vách tường có treo kích, dao găm, mã tấu, mâu, thanh lao, ngọn giáo có trang trí lông vũ và chùy lởm chởm mũi nhọn. Slater sửng sốt thấy ngay giữa phòng một người khổng lồ hai tay áo sơ mi xắn lên trong tư thế người chơi gôn, tay cầm gậy đánh gôn. Người đàn ông này chỉ liếc nhìn Slater thật nhanh, vì đang bận đánh banh vào lỗ hở của cái mũ chiến không có lưỡi trai đặt dưới đất. - Anh là Slater phải không? Người đàn ông nói. - Đúng, Slater trả lời. Slater càng thu mình lại hơn nữa trước vóc dáng đồ sộ của người đàn ông trông như cựu vô địch bóng đá. Người này cân nặng ít nhất một trăm hai chục ký và cao gần hai mét.