Đọc truyện ma- Phía sau cánh cửa - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Disneyland 1972 Love the old s

Đọc truyện ma- Phía sau cánh cửa (xem 1530)

Đọc truyện ma- Phía sau cánh cửa

Slater tự giới thiệu: - Tôi là Morris Slater, thư ký của đại tá de Kalb. Rồi Slater nhìn hai cổ tay của người khổng lồ đang cầm gậy gôn – những cổ tay to bằng chân của chính Slater – với các ngón tay phủ đầy lông đen, gương mặt vuông vức như hình dáng, tóc mọc sát xuống trán… - Còn tôi là Joe Scudmore. Chắc là anh đã nghe nói đến chúng tôi rồi chứ. Chúng tôi có mặt ở đây vì việc cầm cố của đại tá. - Tôi cần gặp đại tá de Kalb, ngay lập tức. Scudmore đánh một quả banh khác. Banh lăn trên thảm, ngoan ngoãn rơi vào cái miệng há to của chiếc mũ chiến. - Westside Chapel, Scudmore nói. Đại tá sẽ ở đó cho đến sáng mai. Scudmore quay lại trong khi cổ họng của Slater thốt ra một âm kỳ lạ. - Xin lỗi anh bạn, nhưng tôi tưởng anh đã biết chuyện. - Biết chuyện gì? Slater hỏi. - Bộ anh không đọc báo sao? Anh không xem truyền hình sao? Slater lắc đầu từ từ, vẫn nhìn chằm chằm gương mặt to rộng của Scudmore. - Phải, lão già tội nghiệp bị cơn nhồi máu cơ tim và chết hôm chủ nhật, lúc khoảng một giờ sáng. Slater ngã sụp, gần như biến mất, xuống một ghế bành bằng da đen. Scudmore nhắm một quả banh thứ ba, chỉnh tư thế lại. - Xin chia buồn cùng anh. Tôi hiểu đây là cú sốc đối với anh. Anh làm việc cho đại tá từ mười ba năm nay, đúng không? - Gần mười bốn năm, Slater trả lời bằng một giọng xa vời. - Vậy anh uống một ly đi, Scudmore vừa nói vừa vẫy tay về hướng một chai whisky trên bàn viết. Lão già trữ rượu ngon lắm! - Cám ơn, tôi không quen uống rượu, Slater nói. Slater nhìn chằm chằm một hồi quả banh lạc trên thảm, rồi đột ngột quay đầu đi. Vách tường mà Slater đang nhìn nhoà đi. Cuối cùng, Slater hỏi không rõ: - Thế còn bây giờ, thưa ông Scudmore? - Bây giờ hả? Scudmore quay lại, chau mày nhìn kỹ Slater. - Anh bạn này, anh đừng buồn. Có gì phải lo đâu? Sau khi làm việc cho một người như đại tá de Kalb, anh có bao nhiêu kinh nghiệm. Ngày mai, anh ghé qua ngân hàng đi, thế nào chúng tôi cũng tìm ra một chỗ cho anh mà! - Bộ sưu tập riêng của đại tá! Họ mang đi tất cả! Slater rên rỉ. Scudmore đá một cú vào mũ chiến, khiến cái mũ sắt lăn trên thảm, va vào tường. Rồi Scudmore tự rót thêm một ly whisky mới, đứng đó tò mò quan sát Slater. - Ừ, bọn tôi làm việc nhanh lắm! Scudmore hít thở thật sâu, ra cửa sổ nhìn ra ngoài. - Hai tuần nữa sẽ dọn xong đống đá cũ mốc này. Slater à, anh có biết cái gì sẽ mọc lên chỗ này không? Một cao ốc căn hộ hiện đại. Ba mươi lăm tầng. Mỗi phòng tám chục đô-la. Có sân thượng riêng để tắm nắng. Còn ngay phía trên cùng là một siêu thị. - Nhưng đại tá de Kalb đâu muốn thế! Scudmore từ từ quay lại, nhíu mày: - Chuyện gì nữa đây? - Đại tá đã nói điều này với tôi nhiều lần, ông Scudmore à. Đại tá muốn nhà này trở thành viện bảo tàng. Và tôi… tôi sẽ quản lý nhà bảo tàng. Scudmore đi vòng qua bàn viết, đến gần Slater. - Tôi rất mến đại tá, Scudmore nói. Nhưng lão là một người kỳ quặc. Anh có hiểu ý tôi không? Say mê mấy thứ thời trung cổ. Ngày nay ai thèm quan tâm nữa? Ta hãy nhìn thẳng vào sự việc: nếu mở viện bảo tàng ở đây, thì sẽ có bao nhiêu thằng khùng đến tham quan? Chắc chắn là sẽ không có ma nào! Thật là phí! Sẽ nhanh chóng phá sản thôi! - Nhưng không đời nào đại tá lại muốn như thế, Slater la lên. Slater tháo mắt kính ra chùi. - Những gì anh làm thật là thô lỗ và đáng xấu hổ, Slater nói thêm rồi quay đầu đi. Gương mặt to tướng của Scudmore chuyển đỏ. Scudmore lùi lại, tựa vào bàn viết. - Tôi hiểu, Scudmore nói, tôi hiểu rằng anh mất một miếng rất ngon tại đây. Có phải ý anh nói vậy không? Hoảng sợ vì đã không kiềm mình, Slater nói tiếp bằng một giọng phục tùng trở lại: - Đúng, đúng, thưa ông Scudmore! Tôi rất thích công việc ở đây. (giọng Slater hơi nghẹn ngào.) Đó là cả cuộc đời tôi. Scudmore uống một hớp hết ly rượu, với một vẻ thản nhiên. - Anh bạn ơi, chuyện đó dễ thương lắm, nhưng phải suy nghĩ thực tế một chút chứ. Hai hécta đất ngay giữa trung tâm thành phố! Lãng phí tiền thuê để khu đất này lên mốc lên meo chỉ vì đông sắt cổ như thế thật là ngu xuẩn! Anh phải hiểu sự thật chứ. Slater không dám có lời nhận xét nào. Scudmore uống thêm một ly. Mặt mày đỏ gay, Scudmore đi đi lại lại trong văn phòng, trong tình trạng phấn khởi tột độ, rõ ràng rất tự mãn. - Tôi đã khổ công lắm, anh bạn à, nhưng tôi đã cho chất xám làm việc. Tôi đoán trước rằng lão đại tá sẽ không còn sống bao lâu, nên tôi đã tiến hành moi thông tin cô con gái lão. Anh biết không, lão để lại hết cho con gái. Lão đại tá không hề viết di chúc giấy trắng mực đen rằng ngôi nhà này phải trở thành viện bảo tàng. Lão chỉ muốn con gái được thừa hưởng ngôi nhà, anh có hiểu không? Lão để cho con gài tùy ý hành động: lão tưởng rằng con gái nghĩ giống lão về chuyện bảo tàng. Scudmore lại chụp lấy chai whisky. - Slater à, thật ra, cô con gái bị nổi da gà trong căn nhà này. Có bao nhiêu người cha thật sự hiểu con mình? Anh thử nghĩ xem! Khi tôi nói với cô gái kia một toà nhà ba mươi lăm tầng với siêu thị trên cùng sẽ mang lại bao nhiêu lãi, thì không còn chuyện bảo tàng nữa. (Scudmore phá lên cười.) Đúng, hoàn toàn không còn chuyện đó nữa! - Tôi hiểu rồi, Slater nói rồi đứng dậy. Bàn tay to của Scudmore xà xuống vai ông thư ký, trong khi ông đi ra cửa. - Phải suy nghĩ như thế đấy, anh bạn ơi! Phải tiến theo thời đại mình chứ! Ngày mai, anh cứ ghé qua ngân hàng gặp tôi. Thiếu gì việc làm, kể cả đối với với một người có kinh nghiệm như anh. ° ° ° Ngồi trong văn phòng nhỏ của mình ở tầng dưới, Slater hoài công cố không nghe tiếng ồn ào khó chịu xuất phát từ tầng trên đang bị giao cho sự tàn phá phạm thượng của đám công nhân dọn nhà. Slater cảm thấy kiệt sực, thần kinh sắp suy sụp; Slater cảm giác như có luồng gió lạnh thổi xuyên qua mình. Mỗi cú búa gõ làm Slater giật mình, như thể bị giật điện. Và tiếng ồn cứ tăng dần, tạo cho Slater cảm giác đang ở trong một toà nhà to lớn sắp sụp đổ. Đột nhiên Slater cảm thấy cô đơn khủng khiếp và gọi điện thoại về nhà. - Selma hả? - Anh Morris ơi, anh bệnh hả? Anh bị cảm lạnh rồi hả? Đây là lần đầu tiên, Slater gọi điện thoại về cho vợ trong ngày. - Selma ơi, đại tá de Kalb chết rồi. Hôm sáng chủ nhật. - Sao! Ôi! Anh yêu!… - Và đại tá đã không… ý anh nói ngôi nhà sẽ không trở thành nhà bảo tàng. Người ta đang dọn dẹp mọi thứ đi. - Mong sao Chúa phù hộ cho linh hồn đại tá! Đại tá là người rất tốt. Nhưng theo một kiểu, thì em rất mừng! - Kìa Selma! - Từ nay anh sẽ về nhà đúng giờ hơn, anh sẽ sống như một người bình thường, có việc làm đàng hoàng. Em đã chán có chồng là một cái bóng rồi. Trước khi gác máy xuống, Slater nghe tiếng kính vỡ phía trên lầu. Có lẽ là một tủ kính, có lẽ tủ chứa bộ sưu tập dao găm. Và bộ áo giáp gôtic năm 1460 như bắn những ánh nhìn buộc tội đến Slater qua khe mắt đen. Slater đứng dậy, đến ngồi cạnh bộ áo giáp, nhìn thẳng vào mắt bộ áo giáp. Suốt một hồi, Slater không nghe tiếng động nào. Sự im lặng dễ chịu này khiến Slater nhớ lại lúc Slater đã ngồi xuống lần đầu tiên bên bộ áo giáp này, mười bốn năm trước đây, khi Slater bắt đầu làm việc cho đại tá de Kalb. ° ° ° Morris Slater có một đặc tính chung cho tất cả nh

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
7 ngày để nói anh yêu em

Đọc Truyện Bỗng Nhiên Yêu Em Full

Con dâu ngất lịm khi nửa đêm mẹ chồng lén bới thùng rác tìm thứ mình đã vứt

Con trai bảo vệ bố ngoại tình và bài học đánh thức sự ích kỷ bồng bột của người lớn

Từ Một Người Mẹ: Là Con Gái, Hãy Hẹn Hò Với Nhiều Chàng Trai!