MỘT NƠI KHỈ HO CÒ GÁY Hắn đến từ hướng tây, và tiến tới trên con đường bằng những bước đi kéo lê, đội một cái mũ phớt vành rộng để bảo vệ đầu khỏi nắng mặt trời. Hắn cứ thong thả và trông giống một người đang dạo bộ trên đại lộ có bóng cây che mát hơn là kẻ lang thang, bởi vì rõ ràng hắn là một kẻ lang thang, cuốc bộ một mình trên con đường xa vắng này, cách chỗ có người mười lăm cây số. Stella Cousins đang đứng ở thềm cửa nhà, tận hưởng một trong các khoảnh khắc nghỉ ngơi hiếm hoi. Đôi khi Stella hay đứng đó nhìn đường, mặc dù chính cô cũng không biết tại sao cô có thói quen này. Hay tại sao cô lại đứng đó nhìn đường, thay vì ở trong nhà bếp, ngồi bàn, đối diện với Emery trong khi anh ăn hết bữa trưa. Một người vợ tốt lẽ ra phải đang làm như thế. Nếu Stella đã làm đúng nghĩa vụ, thì Stella đã không đứng ở thềm cửa đúng lúc đó, có thể gã đàn ông đã không nhìn thấy cô… và có thể hắn đã không dừng lại. Nhưng một người đi qua trên con đường này là một cảnh tượng không bình thường. Có khi có một chiếc xe tải hay ô tô đi qua, nhưng rất hiếm khi thấy người đi bộ, nên ngẫm lại, dường như Stella không nhớ rằng chuyện này từng xảy ra. Thế là Stella đứng lại trên thềm cửa, như bị mê hoặc. Tất nhiên là gã đàn ông đã nhìn thấy ngôi nhà. Chắc chắn ngôi nhà đã thu hút sự chú ý của hắn, vì đó là ngôi nhà độc nhất thấy được trên đoạn đường này. Nhưng hắn không có vẻ như đang tiến về ngôi nhà này. Vậy hắn đi đâu? Stella tự hỏi. Hắn là ai? Không phải là hàng xóm. Khó mà có thể là người xin quá giang hoặc người lái xe đang bị cạn xăng. Vậy, hắn phải là kẻ lang thang. Stella rùng mình; Stella rất ghét những kẻ lang thang. Trong khi Stella quan sát gã đàn ông, và lo sợ hắn dừng lại, thì hắn lại đứng yên gần lối đi, hất nón ra sau. Hắn vẫn còn cách Stella năm mươi mét và Stella không thể nhìn rõ xem hắn ra sao; Stella chỉ hơi thấy được rằng mặt hắn đen đen, hắn đang nhìn cây đào sau nhà, phía bên trái. Ôi! không, Stella nghĩ bụng, đừng, đừng! Hắn đang thấy rằng đào gần chín và hắn đang tự hỏi xem có cần phụ giúp không? Chúng tôi không cần… có, có thể cần… nhưng không cần gã đàn ông này… Rồi Stella đột nhiên thấy rằng ánh nhìn của hắn đã rời cây đào và đang nhìn chằm chằm vào ngôi nhà. Mà cũng không phải chính xác là ngôi nhà. Mà nhìn Stella. Lẽ ra Stella phải bước ra khỏi vùng sáng trên ngưỡng cửa, nhưng bây giờ đã quá trễ, gã đàn ông đã nhìn thấy Stella rồi. Suốt một hồi, Stella không thể nào động đậy. Ánh mắt gã đàn ông giữ chặt Stella tại chỗ như một bàn tay thô bạo. Và cảm xúc của Stella là nỗi khiếp sợ. Khi gã đàn ông rẽ vào lối đi, Stella rời bỏ thềm cửa, lao vào nhà bếp. Stella thở hổn hển, như thể đã chạy một đoạn đường rất dài. Emery vẫn ngồi ở bàn, đang dọn đồ ăn thừa, đậu, jambon, cà chua – cà chua do chính anh trồng ở nông trại – và có vẻ hoàn toàn tập trung làm việc đó. Mái tóc màu vàng bù xù hơi thòng xuống trán, nhưng dường như anh không thấy phiền. Gương mặt tầm thường, không có vẻ đẹp đặc biệt nào, rất bình thản. - Anh Emery ơi, Stella nói, có người ngoài lối đi. Emery có vẻ không nhận thấy nỗi lo sợ của Stella. - Một người hả? - Anh ta nhìn cây đào. Em nghĩ anh ta muốn… Cuối cùng Emery quan tâm đứng dậy. Emery không cao, tầm vóc trung bình. Anh chùi ngón tay vào áo sơ mi đã bẩn. - Nếu anh ta muốn thu hoạch đào, thì tuyệt! - Không được, anh Emery ơi! - Em bị làm sao vậy? Emery hỏi hơi ngạc nhiên. - Anh Emery ơi, em không muốn anh thuê gã đàn ông này. - Tại sao vậy? - Em không nói được. Em không giải thích được… Bây giờ Emery đã ít nhiều nhận thức v