Đọc truyện ma- MỖI ĐÊM MỘT CÂU CHUYỆN KINH DỊ - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc truyện ma- MỖI ĐÊM MỘT CÂU CHUYỆN KINH DỊ (xem 3245)

Đọc truyện ma- MỖI ĐÊM MỘT CÂU CHUYỆN KINH DỊ

gian phòng đặt một chiếc đồng hồ cát bằng thủy tinh, những hạt cát đen tuyền rơi từ trên xuống dưới. Bên cạnh đồng hồ cát có một chàng trai tóc vàng với khuôn mặt điển trai. “Chào anh, tôi là Tofer.” Chàng trai mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và chiếc quần dài với hình thù quái dị. Đó là chiếc quần cũ kỹ, nhàu nát, màu trắng xám với những mảnh vá chằng vá đụp, bó sát, để lộ cặp đùi dài cường tráng. Anh ta cười ha hả, đút hai tay vào hai túi áo, nhìn tôi nói. Nhưng tôi thấy giọng anh ta lạ lẫm, tuy nói rất chậm nhưng tôi phải căng hết tai lên mới hiểu được, có lẽ là vì giọng địa phương khó nghe. “Chuyện này là thể nào hả giáo sư Tomas? Nếu là đùa bỡn thì tôi nghĩ rằng mình đang tức giận lắm đây.” Tôi quay đầu lại nhìn giáo sư và vô cùng ngạc nhiên khi thấy giáo sư đang đi về phía anh chàng kia. “Cậu có tưởng tượng được không, Icreo? Anh chàng này đến từ những năm tháng sau này, chậm hơn chúng ta vài trăm năm đấy. Chính cậu ta đã đến đây và gặp tôi, nói cho tôi biết hết sự phát triển của số phận con người chúngta. Nếu cậu cho rằng đây là trò đùa thì tôi đã nhìn lầm cậu rồi.” Giáo sư tỏ ra rất xúc động. Tôi đương nhiên không thể tin nổi, thậm chí bắt đầu hỏi han anh chàng cổ quái ấy, nhưng anh ta luôn tỏ ra khác thường, tự tin dự đoán về những việc sắp xảy ra. “Mười phút sau anh sẽ nhận được tin của người phụ việc, một bệnh nhân của anh đã qua đời.” Anh ta cười ha hả nói. “Đúng rồi, hình như bệnh nhân là bà Gai.” Anh ta bồi thêm. “Làm gì có chuyện đó, tuần trước tôi vừa kiểm tra sức khỏe cho bà ta. Nhiệt độ cơ thể đã ổn định, không còn sốt nữa. Cơ thể đã hồi phục bình thường rồi. Chắc chắn đã chữa dứt điểm căn bệnh thương hàn.” Tôi hét lên. “Đừng có làm ầm lên như thế! Chúng ta có thể chờ mười phút mà.” Giáo sư giơ hai tay ra giữ lấy cơ thể đang run rẩy của tôi. Không biết vì nguyên do gì, tôi bỗng thấy cậu thanh niên đứng trước mặt mình thật đáng sợ. Đây là mười phút dài nhất trong đời tôi. Rốt cuộc thì nó cũng trôi qua, và làm gì có điều gì xảy ra. Tôi nhìn kỹ đồng hồ trên tay mình. Đúng lúc vui mừng ra mặt, định lên tiếng giáo huấn anh ta một tràng thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập. Tôi vội chạy đến, mở cửa ra tôi nhìn thấy David, ông ta vội vã đến độ chỉ kịp xó chân vào đôi ủng đi mưa và chạy đến. “Bà Gai vừa qua đời rồi, tôi phải chạy đến đây thông báo với ông, chồng bà ấy đang tìm ông ở khắp nơi. Ông ta nói ông là một lão thú y tầm thường, đã giết chết vợ ông ta. Giờ ông ta đang ngồi nhà chờ ông với khẩu súng săn hai nòng và một đám cảnh sát mặc áo mưa màu đen. Tôi lén trốn ra ngoài để báo với ông. Tốt nhất là ông đừng về nhà nữa.” Nói xong ông ta chạy vội đi, để lại mình tôi đứng thừ người như con gà trống gỗ. “Giờ thì cậu hiểu tại sao tôi lại kiên quyết muốn cậu đến nhà tôi vào cái thời tiết này rồi chứ? Giáo sư Tomas đưa cho tôi cốc cà phê nóng hổi nhưng tôi làm gì còn lòng dạ nào mà uống. Chồng bà Gai là người có quyền thế lớn trong vùng. Ông ta có cả một trang trại rộng lớn và hàng tá người giúp việc. Ông ta đã dùng rất nhiều tiền bạc để cảnh sát London cho phép mình trồng cây thuốc phiện, thậm chí ông ta còn có quan hệ mật thiết với giới quân đội. Ông ta phất lên nhờ lấy bà vợ lùn tịt xấu xí đó. Tôi bỗng thấy sống lưng mình lạnh toát. Nhưng tôi không tài nào hiểu nổi, rõ ràng là bà Gai đã được chữa khỏi bệnh rồi cơ mà. Hơn nữa bà ta còn nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng theo đúng sự chỉ dẫn của tôi, tuyệt đối không thể chết đột ngột như vậy được. “Đừng nghĩ nhiều nữa. Tôi nói cho bác sĩ Icreo biết nhé, đáng lẽ anh sẽ bị bắt vì tội giết người và sẽ bị tuyên án tử hình. Nhưng anh đã đến chỗ tôi, điều đó sẽ thay đổi cả số phận của anh. Cũng giống như chiếc đồng hồ cát này, cả anh và cậu đều nghĩ rằng cát chảy từ trên xuống dưới, nhưng anh nhìn đây…” Chàng trai đứng bên cạnh lấy chiếc búa sắt đập vào chiếc đồng hồ cát, nhưng vì sức đập không mạnh lắm nên đồng hồ cát chỉ bị rạn một vết, vài hạt cát rơi xuống sàn nhà. “Tôi và anh đều là những hạt cát rơi trên sàn nhà này. Nói một cách chính xác là tôi đã giúp anh tạo ra vết nứt, trốn thoát khỏi sự trói buộc của thời gian.” Cậu ta ném mạnh chiếc búa sắt và cố nở nụ cười thoải mái. Tôi có thể chấp nhận sự giải thích ấy, nhưng cậu ta với Jack sát thủ có quan hệ gì với nhau? Hình như cậu ta đã nhận thấy nỗi nghi hoặc của tôi nên thở dài một tiếng. “Tôi đã phải mất rất nhiều thời gian để giải thích với giáo sư. Tôi không muốn nhắc lại những lời ấy nữa, hãy để giáo sư nói lại với anh.” Cậu ta sải bước, đi về chiếc ghế phía trước và ngồi xuống. Mãi sau tôi mới hiểu được ý của giáo sư, chàng trai này đến từ tương lai, có nhiệm vụ kiểm tra lịch sử. Phải biết rằng thế hệ sau hiểu lịch sử như chiến tranh, bạo loạn, thành quả phát minh… chủ yếu là từ những ghi chép của thế hệ trước, nhưng những thứ này đâu đã chuẩn xác hoàn toàn. Vì thế đã hình thành một tổ chức chuyên đi kiểm tra tính chân thực của lịch sử để sửa lại cho đúng. Chàng trai này làm việc trong tổ chức như vậy. Nhưng việc họ đến đây như thế nào thì giáo sư chỉ nói cho tôi biết rất mơ hồ, nào là họ có thể tạo ra được kẽ hở thời gian, và những người này sẽ quay về các thời đại trước thông qua các kẽ hở đó. Kiểm tra thân phận Jack sát thủ có tồn tại thực sự hay không chính là sứ mệnh của cậu ta lần này. “Nhưng tôi không thể hiểu, việc ấy có liên quan gì tới tôi?” Không kìm được lòng, tôi hỏi. “Đơn giản thôi, vì tôi đã từng có mặt ở nơi xảy ra án mạng hai lần. Nhưng lần trước tôi đã sơ ý để hắn phát hiện. Tôi và hắn đánh nhau rồi hắn rơi xuống dưới hồ không thấy lên nữa. Tôi đành phải đến tìm bác sĩ, mong sẽ cứu vãn được gì!” Cậu ta nói với khuôn mặt đau khổ. “Việc này không được phép xảy ra, vì như vậy là tôi đã phá hỏng lịch sử. Không thể tính toán nổi sức công phá của nó đến đâu. Cũng giống như chiếc đông hồ cát này, nếu chỉ có một hai vết nứt thôi thì không sao. Nhưng nếu cả chiếc đồng hồ bị phá hỏng thì thế giới này sẽ không tồn tại nữa.” Chàng trai nói với giọng kích động, và tôi bắt đầu ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. “Tôi đã nghĩ đến việc mình tiếp tục đóng vai Jack, nhưng tôi thấy cơ thể mình đang dần biết mất, bao gồm cả ý thức và suy nghĩ.” Chàng trai giơ tay ra và quả thực bàn tay cậu ta lúc có lúc không, nó cứ trong suốt. “Chuyện này là sao?” Tôi giật mình hỏi. “Đơn giản thôi, mọi thứ đều là ảnh phản chiếu của không gian, điểm là phản chiếu của đường, đường là phản chiếu của mặt phẳng, mặt phẳng là sự phản chiếu của lập thể, còn lập thể lại là sự phản chiếu vật thể trong không gian bốn chiều của thời gian. Nói cách khác, nếu thế giới này là một bức tranh thì các anh chính là người đã vẽ nên bức tranh đó, còn tôi chỉ là một cái bóng. Khi ánh sáng không còn thì tôi cũng biến mất.” Chàng trai nhận một tờ giấy từ tay giáo sư và đặt tay lên đó, chiếu xuống đó là một cái bóng mờ ảo. “Tôi không can thiệp được sâu nữa rồi. Việc không để anh bị bắt vào tù đã làm cho cơ thể tôi suy yếu đi rất nhiều. Vì thế tôi cần anh tiếp tục đóng vai diễn tiếp đo

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Lão Hàng Xóm Đáng Ghét Full

Ái phi, nghe nói nàng muốn trèo tường

Chồng thường xuyên ú ớ kêu trong mơ: “Nhiều máu quá” và phép thử khiến vợ bủn rủn chân tay khi chồng thú nhận sự thật

Cô Dâu Quỷ

Sắc Cầu Vồng Thứ Tám