Truyện Tình Học Trò - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
pacman, rainbows, and roller s

Truyện Tình Học Trò (xem 1907)

Truyện Tình Học Trò

ề, chị ấy gat965 đầu khi tôi nói, vẻ mặt cũng có vẻ thoáng buồn.


- Nếu trước sau gì em cũng vào trong đấy thì bây giờ đi cũng được, đằng nào năm tới em cũng ko làm gì! – chị Mỹ nói
- Vâng, em cũng nghĩ thế, cơ mà vẫn thấy tiếc
- Tất nhiên là tiếc nuối rồi, có ai muốn em đi đâu, chị cũng buồn này! Thôi cứ vào trong đấy, nếu thấy ko hợp thì lại ra ngoài này. Coi như là đi tiền trạm trước, như vậy còn tốt hơn là sau này em vào đấy làm rồi ko hợp thì trở ra sẽ khó lắm, cứ đi đi
- Vậy là đi thật à? – tôi thấy buồn
- Ừh đi đi em! Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn mà. Mấy tháng nữa rồi bạn bè cũng mỗi đứa 1 nơi cả, nếu là bạn tốt với nhau thì dù em có đi Mỹ chăng nữa tình cảm vẫn thế à! Đừng lo lắng làm gì! – chị Mỹ động viên
- Chị ko xui dại em đấy chứ? – tôi quay sang nhìn chị Mỹ cố đùa
- Bây giờ lại nghi ngờ cả chị nữa cơ à? – chị ấy giơ nắm tay trước mặt tôi
- Có đâu, chị có xui dại thì em cũng nghe mà! – tôi nhăn nhở
- Vậy thì tốt! Đúng là em ngoan của Chị! – chị Mỹ cũng đùa lại


Hai chị em lang thang ngoài đê sông Hồng suốt buổi chiều, lại một lần nữa tôi nhận ra vào SG tôi có thêm điều để tiếc nuối, đó là những lần được ở gần chị Mỹ như thế này, không hiểu tại sao chị ấy luôn lấy đi của tôi tất cả những muộn phiền. Hôm nay lại được chị ấy khoác tay dạo bộ nữa chứ, tôi chỉ muốn chiều thật dài, thật dài…


Tôi về nhà, ngay tối hôm đó tôi nói với bố mẹ là sẽ vào SG. Bố Mẹ tôi chuyển từ ngạc nhiên sang vu mừng, có lẽ hai người chưa biết phải thuyết phục tôi như thế nào. Nhìn thấy vẻ mặt tươi tỉnh của bố mẹ, tôi cũng thấy nhẹ lòng được phần nào. Tôi đã dặn chị Mỹ không được nói với bạn bè tôi về chuyện này rồi, tôi muốn tự tôi sẽ nói với chúng nó.


Bây giờ tôi đã được đi chơi chứ ko phải ngồi nhà nữa, chẳng biết có phải quyết định của tôi làm mẹ tôi vui mà dễ tính hơn hay không. Mặc dù 1 tay vẫn còn phải cố định lằng nẹp và dep lủng lẳng trước ngực nhưng tôi đã được phi xe đạp vào thị trấn chơi với tụi bạn, nhiều hôm thì là thằng Dũng ra đón tôi.


- Khi nào chúng mày đi học, tao sẽ vào SG! – tôi nói trong 1 chiều cả đám ngồi ăn chè
- Cái gì cơ? – Hầu như tất cả bọn nó đều tròn mắt nhìn tôi
- Tao vào SG với anh Hùng, trước sau gì cũng phải đi mà!
- Dm, tự nhiên điên bỏ anh em đi mày? – thằng Kiên vẫn chưa tin
- Mày chán quá nghĩ quẩn à? Đang yên đang lành vào SG làm gì?
- Đi mấy hôm về?
- Mày đi rồi lấy đứa nào cho tao…chửi?
- …


Tôi chỉ muốn khóc trước hàng trăm câu hỏi, câu nói của bọn bạn. Có thằng Dũng với con Ngọc là 2 đứa bình thản hơn vì nó biết chuyện nhà tôi, biết là trước sau gì tôi cũng đi. Hít một hơi thật dài kiềm chế bớt cảm xúc, tôi nói ra những điều cần nói, cả đám ngồi im lặng buồn vì quyết định của tôi.


- Thôi nó đã quyết thế rồi thì bọn mày vui vẻ lên để cho nó còn đi! – con Ngọc phá vỡ sự im lặng
- Lúc nào bọn mày lên trường tao mới đi mà! Có phải mai đi đéo đâu mà xụi thế? – tôi hích tụi nó
- Thôi thì lớn rồi cũng phải mỗi thằng 1 nơi nhừơng cái đất này cho bọn đàn em nó phấn đấu. Cứ từ từ rồi tính! – thằng Cường chép miệng
- Mày nói với con Trang chưa? – con Ngọc hỏi nhỏ tôi
- Chưa! Mới nói bọn mày thôi, tao cũng chả biết phải nói thế nào!
- Ừ, lựa lựa mà nói, tao biết trước mà còn buồn thối ruột, nó mà biết có mà khóc cả chậu nước! – con Ngọc cũng sợ cái tính hay nhè của bé Trang


Vậy là tôi đã gần như hoàn thành xong công đoạn khó khăn, quyết tâm chia tay mảnh đất yêu thương này, nhưng trước mắt vẫn là tụ tập ăn nhậu liên hoan cho bạn bè. Nhiều lần tôi cũng định lựa dịp nói với bé Trang nhưng chẳng lần nào cất lời được, tôi sợ phải dỗ dành nó nên lại thôi.


Một chiều đang bị thằng Dũng nó đem con bỏ chợ, đưa tôi vào thị trấn rồi nó đi chơi với người yêu mất, vừa vào nhà con Ngọc, còn đang đứng ở quầy bán hàng thì tôi thấy bé Trang đi ra, nó vẫy vẫy tôi vẻ bí mật lắm.


- Có chuyện gì thế? – Tôi hỏi trước thái độ ấp úng của nó
- Anh, coi như em dùng 1 điều ước được ko? Anh phải làm cho em nhá! – nó lại rào trước đón sau
- Ừh, gì mà nghiêm trọng vậy? – tôi hơi buồn cười
- Anh về nhà gặp Phương giúp em được ko? – Nó năn nỉ
- Lại Phương! – tôi khó chịu
- Ko phải đâu! Nó chia tay thằng Tuấn rồi, nằm vật ở chỗ em từ sáng đến giờ, em nói thế nào cũng ko được. Em biết bây giờ chỉ có anh nói nó mới chịu nghe thôi. Em xin anh đấy, anh đã bảo là cho em 1 điều ước mà, bây giờ em dùng anh phải chấp nhận chứ!
- Nhưng gặp rồi làm sao? Anh đâu muốn nói gì? – Tôi thấy thương cho bé Trang vì cái sự ngây thơ và tình cảm của nó
- Thì anh khuyên bảo nó giúp em, nó cũng muốn gặp anh lắm mà! Em xin anh đấy! – bé Trang lại lắc lắc tay tôi
- Ừh thì gặp, nhưng mà có vui hay ko thì anh ko biết đâu đấy!
- Ko, chắc chắn là sẽ vui mà! Anh về nhà đi, có 1 mình nó ở nhà, em phải đi học, em về là em vẫn phải thấy anh ở nhà mới được đấy!


Tôi miễn cưỡng làm theo lời bé Trang, sao tự nhiên lại dính vào cái chuyện này nữa hả trời. Nghe bé Trang nói, tôi lại bỗng thấy thương em Phương, chẳng lẽ thằng Tuấn nó cũng…chơi chán rồi thôi như mấy đứa con gái khác. Mà gặp em Phương biết làm thế nào, biết nói gì bây giờ? Vừa đi vừa nghĩ tôi cũng đã đến ngõ nhà bé Trang trọ.


Hít 1 hơi dài lấy tinh thần, tôi bước vào căn nhà yên ắng, em Phương đang ngồi trên giường, gục đầu xuống gối, em ấy không biết tôi đã đứng ở cửa.


- Sao lại ngồi gục đầu ở đây? – tôi cất tiếng hỏi trước
- Ơ anh Hoàng! Sao anh lại…? – em Phương ngạc nhiên bước xuống giường, đứng trước mặt tôi


Nhìn đôi mắt đỏ hoe của em ấy, tôi chẳng còn nhận ra hình bóng thiên thần của tôi ngày nào, lòng chợt thấy buồn khôn tả


- Trang nó bảo anh về đây “trông” em cho nó đi học, khóc đỏ hết mắt rồi kìa! – tôi cố làm ra vẻ bình thường
- Em…– em Phương ấp úng lấy tay lau mặt
- Có cần kể anh nghe gì ko?
- Dạ…em ko sao? Anh thế nào rồi? Em…xin lỗi
- Ổn cả, chẳng sao. Em xin lỗi anh chuyện gì? – tôi ngồi xuống ghế
- Về…tất cả, em biết em có lỗi với anh nhiều…– em Phương ngồi cạnh tôi, hình như vẫn chưa dứt cơn khóc
- Anh ko cho là em có lỗi gì với anh cả, nên ko phải suy nghĩ chuyện đó! Còn nếu em muốn, Ừh thì coi như anh chấp nhận
- Em biết em sai rồi! Em xin anh đừng ghét em như thế nữa được ko? Mỗi lần thấy anh như vậy, em…sợ và thấy tôi lỗi lắm! – em Phương khóc thật
- Ko phải là anh ghét em, anh làm như thế là tốt cho cả anh và em thôi, em hiểu ko?
- Em ko muốn hiểu! –em Phương lại khóc lớn hơn
- Thôi đừng khóc nữa, anh ko thích người khác khóc trước mặt mình đâu.


Em Phương vẫn ko vơi nước mắt, lại còn nức nở hơn, em ấy nói những câu như là đã gây nên chuyện tày trời với tôi vậy, có lẽ em ấy suy nghĩ về những chuyện ấy nhiều quá, thấy có lỗi thật. Tôi bỗng thấy thương cho em nó quá, thật lòng tôi chưa bao giờ ghét hay tức giận gì em ấy cả, lại chợt nhận ra như là mình đã gây nên họa. Tôi xoay em Phương thẳng lại phía tôi, rồi cũng phải dỗ dành, lau nước mắt cho em ấy, trong lòng tôi chỉ thấy thương em ấy thôi, cũng có 1 chút cảm xúc gì đó có lẽ là chút tình cảm tôi dành cho em ấy

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Phải học cách lắng nghe, đừng bỏ ngoài tai những điều nghe được

Giấc Mơ Tình Yêu

Bỏ rơi tôi sau 2 lần phá thai, anh vẫn gọi điện nói lời này khi biết tôi lấy chồng

Đọc Truyện Ngẫm... Voz Full

Con trai bảo vệ bố ngoại tình và bài học đánh thức sự ích kỷ bồng bột của người lớn