Nghe em Phương kể chuyện tôi lại thấy xót xa, tôi nghĩ là em ấy nói thật chứ không phải là đang lừa dối tôi để tìm kiếm một bờ vai trong lúc buồn phiền này. Tôi tin là với em ấy, tôi vẫn là một người mang lại cho em ấy nhiều cảm xúc, chỉ có điều một quyết định của em ấy đã đẩy sự việc đi quá xa, rồi những chuyện không hay và không may xảy đến khiến cho em ấy càng thêm suy nghĩ. Có lẽ cũng bởi tại tôi đã quá lạnh lùng.
- Anh có tin em không? – em Phương hỏi tôi sau khi kể chuyện
- Tin gì?
- Tin rằng em không như những gì người ta đồn đại! – em Phương nhìn tôi
- Anh vốn dĩ ko quan tâm đến những thứ mà anh chưa được chứng kiến nên chẳng thể nói là có tin em hay không được. Mà anh tin hay ko quan trọng vậy sao? – tôi vẫn nhìn ra ngoài và trả lời em Phương
- Chẳng lẽ anh vẫn quyết là như chưa từng quen em?
- Em biết em đã có nhiều sai lầm, mỗi lần gặp anh em đều suy nghĩ nhiều lắm anh biết không? Em hiểu em đã gây cho anh nhiều chuyện buồn phiền, anh ko thèm nhìn em cũng đáng. Nhưng bây giờ em xin một cơ hội, một cơ hội để hi vọng em đã không đi quá xa, được ko anh? – em Phương nhìn thẳng vào tôi, rung rung nói trong khi tôi im lặng
- Dù gì em cũng là người anh đã dành cho nhiều tình cảm, ngay cả bây giờ anh cũng không thể nói là anh ko còn quan tâm. Anh cũng coi em như Trang vậy, anh luôn muốn những điều tốt đẹp sẽ đến với em. CUộc sống mà, ai chẳng có những sai lầm. – tôi thở dài
- Anh đã nói là những người đi theo anh Tuấn anh coi như không có. Bây giờ em không còn như thế nữa! Anh có thể cho em làm quen lại được ko? – em Phương nhìn tôi hỏi hỏi với khuôn mặt tươi tỉnh hơn một chút
- Làm quen lại! – Tôi nhắc lại và khẽ cười vì cái từ đó
- Có cần thiết phải như thế không? Anh cũng chẳng còn ở đây lâu, chẳng biết gặp em được mấy lần nữa mà làm quen. – Tôi thở dài thoáng chút tiếc nuối
- Anh nói thế là sao? – em Phương ngạc nhiên
- Oh`, anh sắp đi SG, vào trong đấy có thể ở luôn!
- Sao lại như thế ạ? Chẳng lẽ tại vì…
- Ko, chẳng tại vì cái gì cả. Anh đi theo gia đình, chẳng qua trước nay anh ko nói cho ai biết thôi. – tôi cười ngắt lời em Phương
- Ko! Em ko tin là như thế? – em Phương có vẻ hơi hoảng
- Ko tin như thế là như thế nào? – tôi cố bình tĩnh và thật sự cũng chẳng hiểu em ấy muốn nói gì
- Tại sao lúc nào anh cũng nói là không có gì? Thà anh chửi em, khó chịu với em hay thế nào cũng được chứ anh cứ như vậy em cảm thấy bị dày vò lắm anh biết ko? – em Phương lại rơm rớm nước mắt
- Ơ hay! Thì có sao anh nói vậy thôi, em tin cũng được, ko tin cũng được. – tôi vẫn cố tỉnh bơ
Em Phương lại nhắc đến mấy cái chuyện lỗi lầm, tôi chẳng hiểu tại sao em ấy cứ phải suy nghĩ như thế, cứ muốn tôi ghét em ấy là sao nhỉ? Phải làm thế nào để em Phương hiểu bây giờ? Tôi nghĩ em ấy đã hiểu tính cách của tôi, nhưng bây giờ thì hình như lại càng ngày càng chẳng hiểu gì cả. Mất một hồi giải thích, đến lúc tôi cáu thật thì em ấy mới chịu xuôi xuôi.
- Những gì anh nói đều là thật? – em ấy hỏi tôi về những điều tôi giải thích
- Nãy giờ nói đi nói lại mấy lần, mệt rồi! Anh ko nói lại lần nữa đâu!
- Nếu anh đã quyết là sẽ đi thì em chẳng có tư cách gì để ngăn cản anh nữa cả. Nhưng em vẫn muốn anh cho em 1 cơ hội khác được làm quen với anh được không anh? Ít nhất điều đó cũng thể hiện là anh ko hề trách em như những gì anh đã nói mà?
- Để làm gì đâu! – tôi thở dài
- Để ít nhất ra đường nhìn thấy nhau cũng cười chào nhau được một cái! – em Phương nhìn tôi
Tôi hơi sững người vì câu nói này. Đây là câu tôi thường hay nói, chẳng biết em ấy còn nhớ hay vô tình nói trùng với tôi nhưng dù gì điều đó cũng có lí. Từ nãy đến giờ, tôi thấy em Phương thật là tôi nghiệp, đâu mất rồi vẻ đẹp thiên thần trên khuôn mặt ấy. Nhận lời em Phương, tôi cũng chẳng mất gì, nếu điều đó làm em ấy vui hơn thật thì chí ít tôi cũng đã làm được motr65 điều tốt. Em ấy vui chắc bé Trang nó cũng sẽ vui.
- Ừ…được! Có phải em là? – tôi cố nhớ lại cái ngày tôi nhận ra em ấy, nhìn mặt em ấy và chỉ
- Em làm sao cơ ạ? – em Phương ngạc nhiên trước thái độ của tôi
Đúng là em ấy không hiểu ý của tôi rồi, hay cũng có thể là ko nhớ. Tôi đứng dậy với chiếc bút dạ của bé Trang trên bàn học, lại ngồi xuống cạnh em Phương. Tôi nắm tay em ấy, bàn tay mà nhờ nó mà tôi đã nhận ra một thiên thần, chiếc móng tay vẫn dài nhưng trên đó không còn vạch đen mà tôi từng ấn tượng nữa. Tôi đạt tay em Phương xuống bàn, vẽ lên cái móng tay ấy. Bây giờ có lẽ em ấy đã hiểu, khẽ cười và giơ bàn tay ra.
- Dạ vâng! Em…xin lỗi! – tôi lại thấy được hình ảnh cô bé bẽn lẽn ngày nào rồi!
- Anh là Hoàng! Humh…cho anh làm quen với em nhé! – tôi nghĩ 1 hồi mà được có thế, nhăn nhở cười và chìa cái tay trái ra
- Dạ…vâng!
Em Phương nói rồi chìa tay ra nắm lấy tay tôi, bắt tay cứ như trong phim vậy, em ấy cũng cười, một nụ cười tươi mà rất lâu rồi tôi mới được thấy, nó chẳng hề phai nhạt đi chút nào mặc dù em ấy vừa mới buồn rầu, ủ rũ suốt cả ngày. Đến lúc này thì tôi biết chắc chắn rằng ít nhất tôi cũng đã làm được một việc tốt.
Tôi với em Phương ngồi nói vài chuyện linh tinh khác trước khi tôi khuyên được em ấy về nhà, đi từ sáng đến chiều rồi. Tôi có ý đưa em ấy về nhưng chắc vì cái tay lủng lẳng của tôi, em ấy một mực từ chối, chỉ cười rất tươi và đứng dậy, tôi cũng đi theo ra cửa
- Em cảm ơn anh nhiều lắm! – em Phương bất ngờ quay lại nói với tôi
- Gì nữa? – tôi thấy hơi sợ
- Anh biết ko, có lẽ đây là 1 ngày buồn nhưng có kết thúc hạnh phúc. Có lẽ từ rất lâu rồi em mới có được một ngày vui như thế, trong lòng thấy thoải mái và nhẹ nhàng. Tất cả là nhờ anh, em vui lắm anh biết ko?
- Ờ ờ…biết! – Tôi thấy ngại ngại thế nào ấy
Bất ngờ em Phương dang tay ôm lấy tôi, một cái ôm rất vui vẻ, một cái ôm của sự cảm ơn thì đúng hơn là những tình cảm trai gái khác. Tôi cười, đứng như ông tượng.
- Thôi về đi ko tí nữa lại tối! – tôi giục
Em Phương buông tôi ra, rồi như sực nhớ quên điều gì, em ấy lại chạy vào nhà, lấy bút viết vài chữ lên một tờ giấy, gấp lại và đưa cho tôi
- Tí anh đưa cái này cho Trang giúp em nhé!
- Oh`! – tôi đón lấy mảnh giấy với nhiều sự ngạc nhiên lẫn tò mò
- Em về đây!
Em Phương bỗng kiễng chân, thơm lên má tôi trong khi tôi còn đang cúi xuống nhìn mảnh giấy. Rất nhanh, em ấy lại tung tăng bước ra hè trong sự ngỡ ngàng của cái thằng tôi. Bây giờ thì tôi thấy thiên thần đã trở lại trong bóng dáng của em ấy, trong lòng tôi lại có một chút cảm xúc bồi hồi, khẽ nở 1 nụ cười mãn nguyện chào em ấy.
Chap 21:
Trở vào nhà, ngồi đưỡn người tửa vào thành ghế, nhe một chút nhạc, suy nghĩ về một buổi
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹202122›
ThichDocTruyen.Yn.Lt
chiều điê