- Lại giảng bài rồi! Em thuộc rồi được chưa! CƯời thế này là được chứ gì? – tôi lại nhăn nhở
- Có chắc ko? Hứa ko?
- Hứa thì hứa! Em sợ chị à?
Tôi nói rồi ngoắc tay với chị Mỹ, đúng là lúc này tôi chẳng thấy buồn phiền gì nữa cả, nhưng không biết rồi khi chỉ có 1 mình, tôi có lại nghĩ linh tinh nữa hay không. Giá mà chị Mỹ cứ ở bên tôi thế này, chắc chẳng bao giờ tôi dám buồn đâu.
Chap 20:
Tối hôm đó, ăn cơm xong tôi nằm như ngủ, nhắm mắt suy nghĩ về những chuyện đã qua, những lời chị Mỹ nói. Thôi thì coi như số tôi xui xẻo, bây giờ buồn phiền cũng chẳng làm được gì nữa. Bố Mẹ tôi nghĩ tôi ngủ rồi nên hai người bắt đầu nói chuyện về tôi, những chuyện làm tôi suýt rơi nước mắt khi biết được Bố Mẹ thương tôi biết chừng nào, tôi đã làm Bố Mẹ tôi phải suy nghĩ nhiều quá. Rồi hai người nói đến chuyện đưa tôi vào SG, đằng nào năm tới của tôi cũng coi như bỏ, mọi người muốn tôi vào SG để tôi có thể bắt đầu cuộc sống mới sớm hơn dự kiến. Tôi hơi giật mình nhưng rồi cũng hiểu ra ý của Bố Mẹ tôi.
Cái chuyện vào SG này thực ra chẳng phải mới mẻ gì, tôi vẫn xác định tương lai khi học xong DH sẽ vào SG làm, cả nhà tôi cũng sẽ chuyển dần vào trong đó, nó đã nằm trong “định hướng tương lai” của tôi từ mấy năm nay rồi! Chỉ có điều theo kế hoạch thì phải là 4 – 5 năm nữa, nhưng bây giờ tôi thế này, mọi người muốn tôi vào luôn theo anh Hùng – anh trai tôi cho quen vs cuộc sống trong SG trước, sẽ cho tôi học DH trong SG luôn.
“Nếu như vậy là tôi sắp phải chia tay bạn bè? Sắp không còn được lang thang hết nhà này nhà khác nữa, ko còn được chơi với bé Trang,…” – tôi nằm suy nghĩ đủ thứ sẽ phải diễn ra nếu tôi đi, trong lòng thấy chua xót và tiếc nuối. Có lẽ tôi chưa sẵn sàng.
Mấy đứa bạn tôi đi thi cũng đã dần trở về, đứa nào đứa đấy cũng khá tươi tỉnh vì có nhiều hi vọng. Tôi cũng đã ko còn buồn chuyện ko được thi nữa, giữ đúng lời hứa với chị Mỹ, tôi cho chuyện đó nó nhỏ như con kiến. Bạn bè, hàng xóm và những người quen biết cũng ko ai nói gì đến chuyện đó cả, trong mắt mọi người có lẽ tôi vẫn là đứa giỏi dang, tài năng…mỗi tội đen như chó mực!
Tôi vẫn bị Mẹ tôi nhốt khư khư ở nhà, chẳng cho đi đâu cả thành ra hàng ngày có đứa nào ra chơi với tôi thì chơi, ko tôi lại làm “Lã Vọng” suốt ngày ngồi ở bờ ao câu cá. Thỉnh thoảng bé Trang ra chơi, tôi vừa câu cá vừa chỉ cho nó học bài, cũng thấy vui vẻ chứ không tù túng gì nhiều, chỉ có điều cái cánh tay
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹192021›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
bị bó bột nó ngứa và khó chịu lắm, tôi vẫn ko quen được.
- Anh thấy dạo này em giỏi lên nhiều ko? – bé Trang hỏi khi tôi “dạy học” dưới tán cây mít ngoài bờ ao và sau khi giải được 1 bài
- Ừh giỏi, tiến bộ nhiều lắm! – Tôi khen thật lòng
- Thế thưởng cho em cái gì đi chứ? – nó lại nũng nịu
- Có mấy con giun ở đây này, ko thì có 2 con cá rô mới câu được đấy, ăn được cứ lấy mà nhai!
- Tởm quá! Anh đúng là đồ dã man! – Nó nhăn mặt
- Thế muốn thưởng cái gì? – tôi ngước lên nhìn nó hỏi thật
- Humh…Để em suy nghĩ đã! – nó lại bắt chước tôi gãi đầu
- Mà anh quên, còn chưa xin lỗi vụ sinh nhật em nữa! – tôi sực nhớ chuyện đó
- Sao mà xin lỗi ạ? Em ko thích anh nhắc đến ngày đó đâu! Em sợ lắm!
- Ừh vậy coi như anh nợ em 1 điều ước vậy, suy nghĩ cho kĩ nhá!
- Vậy là tới 2 điều nhá! – Nó mừng rơn
- 2 điều gì? – tôi chả hiểu
- Thì 1 điều ước anh nợ em với lại 1 điều ước là anh thưởng cho em, vừa nói xong lại tính chối à? Em ko biết đâu đấy, là anh tự nguyện đấy nhá, em ghi sổ cho chắc, anh đừng hòng quỵt của em!
- Bó tay! – tôi cười với cái điệu bộ trẻ con của nó
- À mà anh này, em nói cái này anh ko được cáu nhá! – Nó tự nhiên nhỏ nhẹ hơn ngồi xuống cạnh tôi
- Có gì nói đi, ko phải rào, biết là anh ko thích mà! – tôi giục nó
- Ko, anh phải hứa là ko được cáu cơ! – nó làm ra vẻ nghiêm trọng
- Vậy là 1 điều hả? – tôi nhìn nó hỏi
- Còn lâu, cái này ko tính! Anh có hứa ko đây!
- Ừh, nói đi! Anh cáu với em làm gì! – tôi hạ giọng
- Là chuyện…về Phương! – Nó lí nhí
- Lại Phương à? – Tôi tỏ vẻ ko hứng thú thật
- Anh đã bảo ko cáu mà, nghe em nói hết đã xem nào!
- Ừh thì có cáu đâu, nói đi anh đang nghe đây!
- Phương nó cũng lo cho anh lắm, hầu như ngày nào cũng hỏi em xem anh như thế nào rồi. Nó muốn gặp anh để xin lỗi nhưng mà sợ nên nói với em…
- Có làm gì đâu mà phải xin lỗi? Ko cần đâu! – tôi cắt ngang lời bé Trang
- Em sợ nói anh lại nổi cáu nên ko dám, mấy hôm nay thấy anh vui hơn với lại Phương nó cứ hỏi em xin gặp anh quá. Anh gặp Phương nói chuyện cho nó yên tâm đi anh! – bé Trang lại nì nèo
- Em thấy đấy, anh ổn mà, ko sao đâu! Em cứ nói với Phương ko phải nghĩ đến những chuyện với anh làm gì, anh ko để ý đâu. Vậy đi, đưa sách đây làm vài bài nữa nào! – tôi lảng sang chuyện khác trong sự phụng phịu của bé Trang
Ngày bạn bè tôi biết điểm thi có lẽ là những ngày tháng mà bọn tôi như được giải thoát khỏi 12 năm cực khổ. Tôi chỉ hơi thoáng buồn một chút nhưng cũng ko cưỡng lại được nỗi vui mừng. Khoảng chục đứa chơi với nhau, ngoài tôi ra thì bọn nó cũng đỗ đạt hết mặc dù 1 vài đứa ko được như ý muốn. Cả đám lại lên kế hoạch ăn chơi cho bõ những ngày cực khổ.
Chẳng biết xui cho tôi hay là hên mà trong 1 lần xớn xác, tôi làm đổ nguyên chén nước mắm to tướng vào người, nước mắm thấm vào cái tay bó bột hôi ko chịu được. Nhà tôi phải cho tôi lên thị xã để thay cái bột khác, tiện thể kiểm tra xem cái tay tôi thế nào vì tôi bị gãy khá nặng mà. Và một điều kì diệu có lẽ đã xảy ra, tôi bình phục nhanh hơn dự kiến, nghe mấy ông bà bác sĩ xem hình chụp cái xương tay tôi nói thì gần như đã lành. Tôi được tháo cái bột ra trong khoảng vài tiếng, thấy như vừa trút bỏ được cả tấn trên người, tưởng là vĩnh biệt nó luôn thì ai ngờ người nhà tôi vẫn lo lắng với cái thói bay nhảy của tôi nên thay vì bó bột lại thì lại bắt tôi đeo cái nẹp cho 2 khúc tay. Thôi thì cũng đỡ, cũng còn cử động được tí với lại nó cũng đỡ ngứa. Đang tung tăng trong bệnh viện với “cánh tay sắt” mới thì vô tình lại gặp chị Mỹ, chị ấy đi khám mắt hay sao ấy, chị ấy lại dẫn tôi đi ăn kem với lại chơi lòng vòng trên thị xã. Ngày đầu tiên sau “thảm họa” lại được đi chơi với người con gái đẹp, tôi thật là may mắn quá.
Hai chị em đi chơi lòng vòng, chị Mỹ lại dắt tôi đi tỉa lại cái quả đầu chôm chôm (vì hôm bị băng đầu cạo trọc lóc, giờ tóc nó mọc ra như quả chôm chôm ấy) thành cái đầu khá “mô- đẹc”, tôi thấy chị Mỹ bảo đẹp chứ tôi thì thấy nó sao sao ấy, cái thằng trong gương nó chẳng giống tôi.
- Chị ơi có lẽ em sẽ vào SG! – tôi bắt đầu tâm sự
- Sao lại vậy? – chị Mỹ ngạc nhiên lắm
Tôi kể cho chị ấy nghe về định hướng của gia đình tôi, đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện này sau khi nghe Bố Mẹ nói chuyện tối hôm đó. Tôi cũng suy nghĩ nhiều, cũng phân vân nhiều lắm. Có lẽ tôi cần một lời khuyên của 1 ai đó thân thiết và hiểu biết hơn tôi nữa. Chị Mỹ có vẻ hiểu ra vấn đ