Tối đến, cô ấy sẽ về! - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Tối đến, cô ấy sẽ về! (xem 5709)

Tối đến, cô ấy sẽ về!

'>

An kiểm tra điện thoại, cô thấy mẹ mình đã gọi cho mình rất nhiều cuộc. Cô nhanh chóng gọi lại cho mẹ.


“An, con quên sắp tới là sinh nhật em Nhung à? Con rể có tới cùng không?”


An là chị gái của Nhung. Hai chị em họ chỉ có An là biết việc mẹ đã tài trợ cho một đứa trẻ mồ côi trong việc khám chữa bệnh. Nhung thì không thì Nhung chưa đủ lớn để quan tâm tới những sự việc như thế này.


“Anh ấy… con sẽ hỏi sau. Nhung dạo này học như thế nào rồi mẹ?”, An mới từ bên nước ngoài về, đương nhiên không nắm rõ hết được. Mỗi khi nói chuyện cùng em gái, cô không muốn đem vấn đề học hành ra để nói, như vậy sẽ rất áp lực.


“Cũng ổn, nhưng mà, mẹ mới phát hiện ra, đứa trẻ mồ côi mà mình giúp đỡ, người mẹ nuôi của nó là một nghệ sĩ nổi tiếng. Cô ta đòi trả lại số tiền đó. Con nghĩ xem…?”


“Mẹ ạ, mang danh từ thiện, mặc kệ cô ta đi. Có thể cô ta không biết chuyện đó. Phận con nuôi mà, ai mà thấu được mẹ. Để con tới thăm đứa nhỏ đó!”


An hiểu rõ tình hình hơn mẹ, và quyết định cứng rắn hơn mẹ mình.


“Còn nữa, đứa nhỏ đó, cũng là nạn nhân bị bạo hành giống như Nhung nhà mình con ạ! Có gì khi phẫu thuật xong, con nên tìm cách để hai đứa làm bạn với nhau, được chứ? Mẹ thấy… Nhung có vẻ thích chơi với đứa nhỏ này, và có thái độ học tập tích cực hơn…”


“Nhung không còn học lệch nữa à mẹ? Nói thực là chuyện giấu thân phận của Nhung, khiến con bé quá khổ rồi mẹ. Con sẽ xem như thế nào… mẹ nghỉ ngơi đi muộn rồi ạ! Mai con sẽ tới đó…!”


An cúp máy. Hoá ra đứa nhỏ mà mẹ cô tài trợ tình cờ lại là bạn của Nhung. Có thể vì sợ tình bạn của Nhung bị ảnh hưởng nên mẹ cô đã không nói điều này cho một trong hai đứa biết. Khi nãy mẹ cũng bảo, sắp tới là lịch mổ của đứa nhỏ này, cô cũng nên tới để đại diện cho quĩ từ thiện do mẹ và cô đứng tên.



Còn hai ngày nữa là lên bàn mổ, đối với Tú, đây thực sự là những chuyện rối rắm. Tú không sợ đau đớn gì cả, chỉ sợ, khi nằm lên bàn mổ, tỉnh dậy, cuộc sống sẽ là trang sách mới, không biết những gì sẽ ở lại trong trí nhớ của Tú, và cũng không biết rõ những gì sẽ rời đi khỏi trí nhớ của Tú nữa.


Nhi nói rằng chị ấy sẽ về nhà lấy thêm ít quần áo cho Tú trong khi tiệm giặt là chưa giao kịp được. Cô không thể giặt đồ ở bệnh viện, vì có quá nhiều đồ, hơn nữa là đồ mùa đông thì càng khó. Cô cũng muốn tranh thủ về nhà nấu món gì đó, đồ ăn dinh dưỡng bán nhiều nhưng cô không an tâm. Nhất là bây giờ Tú cần được khoẻ mạnh, trước khi lên bàn mổ. Cô quan niệm là như vậy.


Nhi dặn Tú rằng cô sẽ đi ra ngoài khoảng chừng 2 đến 3 giờ đồng hồ. Không có Nhi, mọi thứ thật nhàm chán. Tú xin phép bác sĩ, mặc dù tên bác sĩ Minh này làm Tú khó chịu khi mà liên tục có thái độ tán tỉnh hay cưa cẩm Nhi. Nhưng Tú không thể nói ra bằng miệng được, chỉ có thể gián tiếp bày tỏ sự khó chịu của mình thôi. Tú muốn đi dạo xung quanh, bên cạnh Tú sẽ có một y tá đi theo, đó là yêu cầu của Nhi. Cô biết Tú mà ngồi yên một mình khi cô không ở bên là chuyện không thể. Nhưng Tú cảm giác như mình chẳng muốn đi đâu xa, chỉ muốn ngồi bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn Hà Nội mùa đông.


Trước khi lên bàn mổ, Tú muốn thống kê lại cuộc đời mình. Vừa uống một cốc trà gừng ấm áp, Tú vừa ngẫm nghĩ lại từng mốc thời gian, rồi ghi chép vào cuốn sổ con của mình.


Tú là một đứa trẻ mồ côi, ngày lễ như Tết, Trung Thu, Giáng Sinh,… Tú thường đón nó cùng các em tại trại trẻ, nhưng có lẽ cuộc đời Tú đã thay đổi khi Tú được may mắn nằm trong danh sách những đứa trẻ sẽ được nghệ sĩ nổi tiếng nhận nuôi. Và ca sĩ Đinh Mai Nhi đã tích vào dòng tên Lê Anh Tú. Tú được tới trường, bị bạn bè bắt nạt, trước Tú có một cô bạn cũng là nạn nhân, tên là Nhung. Tú cảm giác như mình hơi có lỗi, cho tới giờ Nhung đã giúp Tú bao nhiêu chuyện, nhưng lại không nhớ rõ họ tên của Nhung là gì. Có thể là Nhung đã nói, nhưng Tú quên rồi. Không phải cố tình quên, thứ bệnh quái ác ấy ép Tú quên. Và rồi, Tú yêu mẹ nuôi của mình, và mẹ nuôi cũng yêu Tú. Đó là món quà bất ngờ của thượng đế, có lẽ ông đã hiểu Tú cô đơn và khao khát tình yêu thương tới mức nào.


– Em đang viết gì vậy?


Một cô gái trẻ tuổi, ăn bận giản dị nhưng không hề thua kém bất cứ người phụ nữ giàu sang nào trong Hà Nội này ngồi xuống bên cạnh Tú. Là An, cô nghe y tá nói, Tú đã tìm tới quán đồ ăn nhanh của bệnh viện để uống nước. Sau khi nghe mẹ nói, đứa nhỏ này đã thay đổi được tính tình kì lạ của em gái cô, cô thực sự vui mừng. Nhung không phải đứa trẻ lập dị, chỉ là Nhung hứng thú với môn toán học hơn tất cả các môn học khác thôi. Và nhờ đứa nhỏ này, Nhung đã chịu học đều các môn hơn rồi. Cô hiểu rõ, kể cả cô hay Nhung, và đứa nhỏ này, đều có một điểm chung. Tất cả đều bị cô đơn bao bọc, tới độ họ chán ghét chính bản thân mình, chán ghét cuộc sống này tại sao lại mang cho họ toàn sự cô đơn đau đớn.


– Chị… là ai? – Tú gấp cuốn sổ lại, Tú không biết người này là ai cả.


– Chị… là đại diện bên quĩ từ thiện Tâm An. Nhưng em cứ gọi chị là An thôi cho thân mật. Đừng xem quĩ từ thiện hay chị là gánh nặng của em! Chị muốn… chúng ta là bạn!


An rất giỏi trong việc ngoại giao. Không kể đó là đối tượng gì, cô không bao giờ gặp một chút trở ngại nào cả. Với cô, đó là điều mà cô tự tin nhất.


Hoá ra đây là người đại diện cho ca phẫu thuật và chi phí chữa bệnh của Tú sao? Tú dần hiểu ra vấn đề, Tú còn nghĩ người đại diện đó sẽ không bao giờ tới gặp mình, thay vào đó Tú sẽ phải tìm tới họ sau này, tìm cách trả ơn họ. Chỉ là không ngờ hôm nay lại có thể gặp mặt!


– Em… là Lê Anh Tú! – Tú luôn nhút nhát khi gặp người lạ. Đương nhiên với An cũng không ngoại lệ dù cho An đã rất thân thiện với Tú.


– Chắc em mắc cỡ vì lần đầu gặp à? Không sao, chị sẽ cùng em ngồi đây uống nước. Em cho phép chứ?


An nghĩ việc làm quen với đứa nhỏ nàh sẽ rất khó, nhưng vì thời gian có hạn, cô đành phải làm hết cách của mình. Chỉ còn hai ngày nữa đứa nhỏ này lên bàn mổ, cô thực sự mong muốn căn bệnh quái ác đó không mang đi kí ức của em gái cô. Cô muốn đứa nhỏ này mang tới cho em gái cô một niềm vui nhất định nào đó, để đứa em bé bỏng của cô có thể ổn định học hành.


– Dạ!


Tú gật đầu, ngồi lùi về phía đầu ghế để An có thể ngồi cùng. Nếu như An ngồi ở một cái ghế khác thì khoảng cách của họ rất xa, không giống như là uống nước nói chuyện. Nó chỉ đơn thuần là người xa lạ thôi… chỉ trách bệnh viện, tại sao khu vực cạnh cửa sổ này lại xếp những chiếc ghế có chiều dài như vậy. Chẳng phải nơi đây, là nơi mở rộng tâm hồn, để họ thả những nỗi niềm trong lòng mình khi ngắm đất trời sao? Chuyện đó có thể làm cùng một ai đó nữa sao?


– Em ở đây … không có bạn sao?


An biết là Tú có bạn, nhưng nếu nói ra cô là chị gái của Nhung, rất có thể Tú sẽ nghĩ chuyện này do Nhung tác động tới. Nhưng sự thật thì không phải… Nhung biết Tú bị bệnh sau khi Tú đã đư

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cảm ơn anh vì đã chọn em chứ không phải mấy ông bác sĩ nạo phá thai

Tớ không tin là cậu đã quên

Đọc Truyện Mắt Biếc

Chuyện Bựa Thời Đi Học Full

Đừng phản bội tôi, nếu không cậu sẽ chết