Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
pacman, rainbows, and roller s

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở (xem 5261)

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

n vì xuất thân mà xa lánh chị ấy. Trong một nhóm với nhau mà chia bè phái thế này thì không hay chút nào.”
“Nghe này mọi người!” – Tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy một thoáng lay động trước câu nói rụt rè của My – “Chị không có ý lôi mọi người vào chuyện của chị và Ly. Có nhiều chuyện chị không nói ra được, nhưng sau tất cả những gì nó nói và làm, chị không thể không ghét nó cho được. Nhưng dù gì thì đây cũng là chuyện của gia đình chị, một mình chị lo là được rồi. Chị không hề cấm đoán mọi người không được nói chuyện hay giúp đỡ Ly, cũng như không hề có ý định kéo bè phái gì để cô lập Ly cả. Làm ơn đừng để ý đến thái độ của chị nữa, được chứ?”
“Chị Linh, em xin lỗi. Em không có ý đấy…”
“Mọi người ra rồi kìa, mình đi phát quà thôi.”
Bỏ ngoài tai câu nói của My, tôi nhanh chóng đứng dậy và đi theo mọi người trong nhóm. Không thể phủ nhận là lúc này tôi đang cảm thấy bực mình, khi mà thái độ của tất cả mọi người đều như thể tôi cấm đoán họ thân thiết với Ly vậy. Tôi không có ý đó, không hề, vậy mà tại sao mọi người cứ làm quá lên để rồi nảy sinh vô số chuyện phiền phức như thế cơ chứ? Hội Dancers mới ghét tôi cũng chính vì lí do này đấy thôi. Nhờ thái độ của mọi người, nhiều khi tôi không biết rằng Ly hay chính bản thân mình đáng ghét nữa.
Lời My nói không phải là không có lí, tôi hiểu phần nào lí do My lại nói như vậy. Có lẽ nó lo cho anh Khánh, người sẽ phải trực tiếp đứng ra giải quyết xích mích của bọn tôi. Con bé nói như thể tôi đang rủ mọi người hùa vào bắt nạt Ly vậy, có bao giờ nó chịu để ý xem chính bản thân tôi cũng là nạn nhân bị hội Dancers mới hắt hủi và khinh rẻ hay không?
Hít một hơi thật sâu, tôi cố lấy lại vẻ tươi tỉnh của mình, bắt đầu cùng mọi người đi phát quà cho các em nhỏ trong trại trẻ mồ côi. Tôi không giỏi bắt chuyện với người lạ lắm, nên hầu như chỉ phát quà cho bọn nhỏ rồi vô thức nhoẻn miệng cười. Nhìn những gương mặt trong sáng, non nớt kia mà tôi không khỏi động lòng. Ước gì xã hội này công bằng hơn một chút, ước gì tất cả mọi người trên thế giới này đều được sống hạnh phúc bên gia đình của mình.
Tôi bật cười. Đắng ngắt. Bỗng dưng cảm thấy lòng thương cảm của mình thật giả tạo. Tôi vừa nghĩ gì thế nhỉ? Tôi ước mơ rằng những đứa trẻ vô tội kia sẽ được sống hạnh phúc bên gia đình của mình? Tại sao với những người không quen không biết thì tôi có thể có mơ ước như vậy, còn với chính đứa em gái cùng cha khác mẹ của mình thì lại không? Ly cũng đáng được hưởng cái hạnh phúc đấy biết bao, vậy mà tôi lại là đứa thủy chung cướp đi tất cả những gì nó đáng được nhận suốt mười tám năm trời.
“Hôn chị một cái rồi chị đưa nào.”
Giọng nói líu lo của Uyên nhanh chóng thu hút sự chú ý của tôi. Mặc kệ thời tiết oi bức đến độ mồ hôi tùa ra ướt đẫm lưng áo, Uyên vẫn ôm chặt một đứa bé gái đầy tình cảm. Đứa trẻ đó cũng hồn nhiên làm theo yêu cầu, hôn vào má Uyên đến chụt một cái, cốt là để dành được quả cầu thủy tinh đang nằm trong tay Uyên. Tôi nhìn Uyên, vô thức cảm thấy đau lòng. Ắt hẳn lúc này Uyên đang nghĩ tới bản thân mình, khi nó cũng không thể nhận được sự quan tâm đầy đủ của bố mẹ mình. Vậy mà nó vẫn đứng dậy một cách mạnh mẽ và cứng cỏi, lại còn nhiệt tình giúp đỡ những đứa trẻ thiếu may mắn hơn mình. Tôi thật sự cảm phục nó biết bao!
“Em thích cái kia cơ!!!!!!!!”
Giọng nói nhõng nhẽo của một đứa trẻ vô tình thu hút sự chú ý của tôi. Quay lại nhìn, tôi bật cười khi nhận thấy anh Dương đang bị hai đứa trẻ vây quanh, điệu bộ lúng túng của anh trông thật sự đáng thương khi không biết nên giải quyết ra sao trước đòi hỏi của bọn trẻ cả. Anh đã đưa chiếc ô tô đồ chơi cho một đứa bé, nhưng đứa trẻ còn lại cũng rất thích món đồ chơi đấy.
Ngay khi ấy, Ly đã nhanh chóng chạy lại chỗ anh Dương và bọn trẻ. Cầm trên tay hộp bánh Orea, nó nhẹ nhàng kéo đứa trẻ đang đòi món đồ chơi về phía mình, trước khi thằng bé kịp khóc thét lên để đòi lấy món quà kia.
“Chị có bánh Oreo này, em có muốn không?”
Rời mắt đầy luyến tiếc khỏi chiếc ô tô đồ chơi, đứa bé kia nhìn hộp Oreo trong tay Ly, bẽn lẽn gật đầu. Nén cười trước điệu bộ trẻ con đấy, Ly tiếp tục ôm thằng bé vào lòng, dịu dàng nói:
“Vậy thì chị cho em bánh, em sẽ chia cho bạn ăn chung chứ?”
“Không đâu.” – Thằng bé ngay lập tức lắc đầu nguầy nguậy, rồi lại quay lại nhìn bạn mình, nét mặt không thể giấu diếm sự tủi thân – “Bạn ấy có ô tô rồi.”
“Nếu em chia bánh cho bạn, bạn cũng sẽ cho em em chơi cùng mà, đúng chứ?”
“Không đâu.”
“Sao em có thể chắc chắn như vậy?” – Cười xòa đầy vẻ thích thú, Ly lại quay sang đứa trẻ bên cạnh – “Em sẽ cho bạn chơi cùng chứ?”
“Vâng ạ.” – Đáp lại Ly là một cái gật đầu quả quyết.
“Em thấy chưa? Vậy chị hỏi em này, em xem quảng cáo Oreo rồi chứ nhỉ?”
“Vâng.”
“Một người bạn tốt khi ăn bánh, sẽ nhường cho em phần bánh có kem đấy. Em đã thử bao giờ chưa?”
“…Rồi ạ… Bạn ấy đã nhường phần bánh có kem cho em.”
“Phải rồi, hai em là bạn tốt của nhau mà. Vậy bây giờ cầm lấy bánh rồi cùng đi chơi với nhau nhé!”
“Vâng.”
Nhận lấy hộp bánh từ tay Ly, thằng bé con cười tít mắt rồi cùng với bạn mình chạy biến đi chỗ khác. Tôi nhìn thấy Ly thoáng nhoẻn miệng cười, một nụ cười thật sự trong sáng. Điều đó làm tôi cảm thấy nhớ cô bạn miền Nam hiền lành của mình hơn bao giờ hết. Giá như thời gian có thể quay lại, hoặc giá như chúng tôi có thể đối xử tốt với nhau. Thật là… Tôi đang nghĩ gì thế? Chuyện này chắc chắn không thể nào xảy ra đâu!
“Em giỏi dỗ trẻ con nhỉ?”
Anh Dương lên tiếng bắt chuyện với Ly, lúc này trông anh không còn vẻ lúng túng như khi bị đám trẻ con bao vây nữa. Quay lại nhìn anh, Ly trả lời, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười nhỏ:
“Trước đây nhà em trông trẻ anh ạ.”
“Vậy à? May thật đấy, anh đang không biết phải làm sao với bọn nó.”
“Hì, tại em thấy anh bị bọn nhóc quay mòng mòng nên mới chạy ra mà.”
“Ừ, em không ra thì anh cũng không biết xoay sở sao. Anh đang định chạy ra đầu ngõ mua cái khác.”
“Không được đâu.” – Ly bỗng dưng nghiêm mặt lại trước câu nói của anh Dương, nhận thấy ánh mắt ngạc nhiên của anh, nó khẽ cười giải thích – “Chúng ta đi làm từ thiện mà, có gì thì quên góp nấy thôi, không thể chiều theo đòi hỏi của bọn trẻ được. Nếu anh chiều bọn nó như vậy, ai đến đây cũng sẽ bị bọn nó đòi hỏi mất.”
Anh Dương thoáng im lặng, rồi khẽ gật gù như thể đã hiểu hết những lời Ly nói. Hai người đứng song song với nhau, đều im lặng. Được một lúc th
thì anh Dương lên tiếng, vẫn là cái giọng nói ấm áp đến đáng ghét:
“Không biết anh hỏi điều này có phải hay không, nhưng anh khá tò mò, trước đây em đã sống như thế nào?”
Ly hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của anh Dương. Bản thân tôi, người vô tình chứng kiến câu chuyện của hai người cũng như vậy. Anh Dương vẫn không biết rằng tôi đang nhìn về phía này, nên mới thản nhiên nói chuyện với Ly như vậy, tôi nghĩ thế.
“Thì vẫn sống bình thường ạ, có em, có mẹ và ông bà ngoại. Thật ra thì cuộc sống lúc đầu cũng khá khó khăn vì gia đình em đột ngột chuyển vào đấy mà không quen ai cả. Bán nhà ở Hà Nội để chuyển vào trong Nam sống cùng với số tiền gửi tiết kiệm, nhà em mở một cửa hàng buôn bán nhỏ, ông em là người quản lí cửa hàng đó, còn mẹ em thì đi làm thuê

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Dường Như Em Đã Yêu Full

Kính Vạn Hoa: Hoạ Mi Một Mình – Nguyễn Nhật Ánh

Khoảng Cách Tình Yêu

Hợp Đồng Lọ Lem Và Hai Chàng Hoàng Tử

Bạn Trai Tôi Là Gangster-boss Đại Nhân