Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở (xem 5265)

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

ổ lộ, cũng như để níu giữ My lại, nhưng những gì anh nhận được chỉ là một cái lắc đầu và câu chào tạm biệt :”Xin lỗi anh, nhưng em không thể”. Nói rồi My nhanh chóng bỏ vào nhà, để mặc anh Khánh đứng sững như pho tượng trước cổng nhà hơn một tiếng đồng hồ, mãi đến khi tôi và anh Dương ra, anh mới chịu đi về.
Tôi tự hỏi có phải việc bắt ép anh Khánh nhận ra tình cảm của bản thân mình là sai hay không, nhất là bây giờ, khi phải chứng kiến bộ dạng sầu não và mệt mỏi khác hẳn thường ngày của anh. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy anh Khánh hụt hẫng và đau khổ đến như vậy.
Tôi đã cho rằng bản thân mình sai, nhưng anh Dương lại an ủi tôi rằng những gì chúng tôi làm là đúng. Anh nói thà để anh Khánh như vậy còn hơn khi My đi rồi, anh ấy sẽ hối hận đến phát điên lên vì không kịp nói gì cả.
“Mọi người ăn xong rồi thì đến phòng tập thôi.”
Giọng nói lạnh lùng của anh Khánh cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi và mọi người trong S.I.U đưa mắt nhìn nhau ái ngại, khi mà anh Khánh đã đứng dậy và bỏ ra ngoài trước. Tôi thấy anh vừa nhìn đồng hồ. Anh sợ trễ giờ tập, hay là theo dõi xem đã đến giờ My bay hay chưa? Tám giờ hơn rồi, giờ này My đi rồi.
Giữ sức khỏe nhé, em gái bé nhỏ của chúng tôi.
Chúng tôi lẽo đẽo theo chân anh Khánh về phòng tập mà không ai nói với ai câu nào, bởi lẽ bây giờ trong chúng tôi đều mang một tâm trạng giống nhau mà thôi. My không muốn chúng tôi đi tiễn, vậy nên chúng tôi cũng đành miễn cưỡng làm theo đề nghị của nó. Như vậy cũng tốt, sẽ không mất quá nhiều nước mắt nữa. Nghĩ đến cảnh phải đứng nhìn theo hinh dáng thân thương ấy khuất dần, tôi nghĩ bản thân tôi sẽ không thể chịu nổi.
“Oái.”
“Mắt mũi để đi đâu thế?”
Tôi nghe loáng thoáng tiếng Kim gắt Hoàng, sau khi thằng bé vừa đi vừa ngửa cổ lên nhìn trời, vấp chân vào bậc cầu thang, suýt thì ngã dập mặt xuống đất nếu không có sự giúp đỡ kịp thời của Tuấn.
Trước câu nói có phần trách cứ của Kim, Hoàng khẽ làu bàu:
“Thì em nhìn trời.”
“Em rảnh quá nhỉ?”
“Em chỉ muốn xem máy bay của My có bay qua đây không thôi.”
Mọi người lại im lặng trước câu nói rất hồn nhiên của Hoàng. Tôi để ý thấy anh Khánh thoáng khựng lại, song lại bình thản bước tiếp, cố tỏ ra không quan tâm đến lời nói vừa rồi. Thấy anh như vậy, anh Dương khẽ nhíu mày, ra hiệu cho Hoàng bớt lời đi. Chúng tôi cũng không để ý thêm về chuyện này nữa, lại im lặng bước lên phòng tập.
Anh Khánh đẩy cửa vào, có chút ngạc nhiên khi cửa không khóa. Anh nhanh chóng bật đèn lên. Toàn bộ chúng tôi đứng sững lại trong vài giây.
My đang ngồi bó gối ở một góc tường, thút thít khóc. Bên cạnh nó là va li hành lí. My vẫn gục mặt vào gối khóc, dường như chưa nhận ra sự xuất hiện của chúng tôi.
Sao My lại ở đây? Giờ này lẽ ra nó phải khởi hành rồi chứ?
“My, em chưa đi sao?”
Kim là người đầu tiên lên tiếng, giọng nó gần như lạc cả đi vì ngạc nhiên.
Giật mình vì có tiếng nói vang lên xung quanh, My vội vã ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt đẫm của nó nhìn chúng tôi đầy mừng rỡ. My ráo riết nhìn quanh, dường như nó đang tìm người.
Phải rồi, luôn luôn là anh Khánh.
Nhận ra hình dáng quen thuộc ấy, My bật dậy, chạy nhào lại ôm lấy anh. Nó vẫn khóc nức nở, bộ dạng như một con mèo nhỏ. Anh Khánh cũng vòng tay ôm lại My, dù rằng lúc nãy anh vẫn chưa khỏi ngỡ ngàng trước những gì xảy ra ở đây.
Sau một hồi im lặng, cuối cùng anh Khánh cũng sực tỉnh, anh liền lên tiếng hỏi:
“Sao em lại ở đây?”
“Em không muốn đi.”
“Vậy sao hôm qua_”
“Em đã nghĩ rằng anh lừa mình. Em nghĩ rằng anh chỉ thương hại em nên mới nói như vậy. Em đã nghĩ rằng do chị Linh không giữ lời, nói với anh chuyện cái áo mưa đó là của em, người anh gặp là em, nên anh mới…”
“Người con gái đấy là em?”
Buông My ra, anh Khánh sửng sốt nhìn con bé. Được một lúc khi thấy My cũng ngây ngô nhìn lại mình mà không trả lời, anh Khánh lại quay sang nhìn tôi, người vừa bị nhắc đến trong câu chuyện. Tôi lúc này đầu óc trống rỗng hoàn toàn, vô thức gật đầu lia lịa trước ánh mắt đầy nghi vẫn của anh.
“Chị Linh…không phải chị Linh kể với anh rồi sao?”
“Không. Linh không nói gì cả.”
“Vậy…vậy tại sao anh lại nói thích em? Không phải anh thích người con gái trong quá khứ sao?”
“Anh đã bao giờ nói thích người đấy đâu? Chỉ là anh muốn cảm ơn người đấy thôi mà, thật không ngờ lại là em. Nhưng sao em lại phải giấu anh cơ chứ?”
“Em sợ anh thương hại mình.”
“Không phải thế, ngốc ạ.”
“Vậy là anh thích em thật sao?”
“Ừ. Nếu em đã nghĩ như vậy, thì tại sao lại ở đây?”
“Em không muốn rời xa anh. Ở Mĩ không có anh, em không thích nơi đấy.”
Anh Khánh bật cười trước câu nói của My. Anh lại ôm lấy nó, tay khẽ luồn vào mái tóc nâu mềm mượt ấy.
“Ừ, vậy đừng đi nữa, anh cũng không cho em đi nữa.”
“Khoan!” – Kim đột nhiên hét lên, khiến cả đám giật nảy mình – “Xin lỗi đã phá vỡ không gian riêng tư của hai người, nhưng bọn này cần xác định một số chuyện.”
Anh Khánh buông My ra sau câu…phá đám của Kim, My cũng vội vã quay sang nhìn chúng tôi, gương mặt đỏ hồng vì xấu hổ. Nhận thấy mọi người đều đã tập trung sự chú ý về phía mình, Kim bắt đầu hắng giọng:
“Em ở đây, bố mẹ em có biết không?”
“Dạ biết.”
“Cái gì? Nghĩa là bố mẹ em đồng ý cho em ở lại Việt Nam?”
“Không chị ạ. Em cãi nhau với bố mẹ, nói rằng không muốn đi, lí do như ban nãy mọi người đã nghe thấy. Bố mẹ em không nghe, nên em ra khỏi cửa bắt taxi đến đây luôn.”
Chúng tôi im lặng, hoàn toàn chìm theo lời kể của My. Hỏng rồi. Sao My lại có thể hành động “dũng cảm” thế này hả trời? Vui thì vui thật đấy, khi mà My quyết định ở lại Việt Nam bằng mọi giá, nhưng tôi vẫn cảm thấy sợ, nhất là khi nhớ lại gương mặt dữ tợn của bố nó.
“Vậy chắc giờ bố mẹ em đang giận lắm.” – Hoàng nhăn mặt nói.
“My về nhà bây giờ là…xác định sẵn.” – Tuấn cũng hùa theo câu nói của Hoàng, chẳng buồn để tâm nét mặt My đang dần tái xanh đi vì sợ.
“Vậy…vậy phải làm sao?”
“Thì về thú tội đi.”
“Ăn nói vô trách nhiệm.” – Kim đấm bụp một cái vào…bụng anh Việt, ngay sau khi nghe giọng điệu tỉnh bơ của anh.
“Được rồi, về nhà thôi My.”
Sau một khoảng thời gian im lặng lắng nghe ý kiến của mọi người, cũng như suy nghĩ riêng, anh Khánh cũng quyết định lên tiếng. Tất cả mọi người, bao gồm cả My đều quay qua nhìn anh đầy ngạc nhiên, không lẽ anh lại đuổi My về nhà như hôm nọ? Anh vừa mới nói thích nó và không cho nó đi nữa cơ mà!
“Dạ?”
“Anh với em về nói chuyện với bố em.”
Chương 33
Ads “Em yêu anh bằng tất cả những gì em có.
Bao gồm cả sự ích kỷ của em.”
“Như vậy là em không đi nữa, phải không?”
Ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế gỗ, Kim hỏi My bằng giọng nói mang đầy vẻ dọa nạt, khiến con bé cũng đành nhanh chóng gật đầu thừa nhận. Vậy là bình yên đã lại trở lại với chúng tôi rồi. Chúng tôi đã có thể giữ My ở lại Việt Nam, và điều tuyệt vời hơn là anh Khánh với My chính thức trở thành một đôi.
Tôi thật lòng không biết ngày hôm đấy anh Khánh sang nhà My đã nói những gì để có thể thuyết phục bố nó cho nó ở lại sau gần ba tiếng đồng hồ, nhưng mà nói thẳng ra thì tôi cũng…không cần biết. Tôi chỉ quan tâm đến việc My sẽ không đi nữa, vậy thôi. Tò mò việc đấy cũng chẳng để làm gì, khi mà người như anh Khánh có “cậy” miệng thế nào thì cũng chẳng chịu hé răng nói

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Để Em Cưa Anh Nhé

Mùng 1 mẹ chồng bắt kiêng “chuyện ấy”, con dâu vẫn làm liều để rồi đúng lúc cao trào thì…

Interpol Phần 3

Thất thần đêm tân hôn bóp vỡ túi độn ngực của vợ

Nàng dâu khổ với bố chồng cay nghiệt