– Anh không nghĩ là em sẽ về đâu. – Kai vuốt tóc nó, nhấp nhi chất lỏng đỏ trong ly.
– Em không thể lãng phí được. – Nó nhìn Kai khẽ cười.
– Chúng ta cũng đi thôi – Nụ cười trên môi cả hai tắt ngấm thay vào đó là hồi ức ghê sợ đến kinh tởm.
………………..
– Con gái, con đang làm gì vậy hả? – Dì nó ngồi xuống cạnh nó, mỉm cười hiền hậu giả tạo hỏi.
– A… chào dì. Con đang tìm hoa – Nó chạy lên ôm lấy cổ dì vui sướng cười.
– Nhất con gái rồi nhé. Hôm nay mới được thả lỏng người, hít khí trời phải không?
– Dạ – Nó gật đầu cười ngoan ngoãn.
– Nào con nhìn xung quanh đi – Dì xoay người nó nhìn xung quanh. – Dì biết con gái không thoải mái khi có một đám vệ sĩ cứ giám sát, theo dõi nên dì đã đuổi hết đi rồi – Dì cười nhân từ mà trong đầu đầy tính toán thâm hiểm
– Oa… Chỉ có dì là hiểu con – Nó vui sướng kêu lên mà không biết đám vệ sĩ đã bị dì ta mua chuộc, lừa họ đi chỗ khác. Họ cớ gì mà không tin. Dì chính là người nhà, như chủ nhân của họ, thân thiết với người họ đang bảo vệ. Lại còn được tiền, không phải lo lắng, bảo vệ cho cô chủ khó ưa kia.
– Này, con chơi trên núi phải cẩn thận biết chưa?
– Dạ – Nó mắt sáng lên gật đầu lia lịa.
– Nào, dì dẫn con đi tìm hoa nhé. Đẹp lắm. Hồi bé, mẹ con và dì hay chơi ở đó. – Dì cầm tay nó, thầm cười trong bụng vì mồi sắp sập bẫy.
– Dì à, sao toàn cây dại vậy, hoa đâu? – Nó bắt đầu cau có khi đi mỏi cả chân mà chỉ thấy u tối, hoang vu không thấy hoa nào, nơi này hoa nào mọc nổi chứ.
– Sắp tới rồi con, con đi vào trong kia đi. Hoa đẹp ở trong đó. – Dì chỉ tay vào khu cây cối sâu thẳm, rậm rạp dưới chân núi.
– Dì lừa con à? – Nó vốn dĩ thông minh nên hiểu ra – Ở đó , hoa nào mọc nổi.
– Có mà, dì biết rõ lắm – Dì hơi choáng vì suýt bị nó phát hiện ra.
– Không dì đưa con về đi. Dì mau cho con về đi. – Nó bắt đầu định chạy trốn.
– Không được. Con đã hái được hoa đâu – Dì ta nhanh chóng dụ dỗ kéo nó tít vào khu rừng rậm dưới núi.
– CON KHÔNG CẦN NỮA. DÌ CHO CON VỀ ĐI. – Nó hét lên sợ hãi, nó chưa bao giờ ở nơi u ám, heo hút như thế này, nước mắt bắt đầu ứa ra.
– Nào, chúng ta đi thôi con, sắp đến nơi rồi. – Dì kéo nó đi thật nhanh.
– KHÔNG DÌ ƠI, DÌ THẢ CON RA ĐI. CON MUỐN VỀ. – Nó liên tục giãy dụa khiến dì ta bắt đầu khó chịu, chân nó nhũn ra, run lẩy bẩy khiến dì ta phải nhấc bổng nó lên.
– DÌ ƠI, CON XIN DÌ MÀ, CHO CON VỀ ĐI. CON SỢ LẮM DÌ ƠI – Dì ta thấm mệt đặt nó xuống, giữ chặt không cho nó chạy. Nó quỳ xuống ôm chân dì, khóc lóc van nài.
Dì ta dửng dưng nhìn nó hả hê lắm. Cái loại tiểu thư cao ngạo chỉ biết quát mắng, đòi hỏi, không bao giờ van xin ai đang ôm chân dì van xin kìa. Lòng dì ta cười sảng khoái.
– Mày tự đi vào đó mau lên. Tao có việc phải làm – Nó làm dì ta phát bực. Dì trợn mắt, quát tháo.
– Dạ … Dạ? ? – Nó ngơ ngác sợ hãi lùi lại mấy bước.
– Mày ở lại đây đi. Đáng đời mày lắm. – Dì ta cười ha hả sung sướng
– Dì … dì nói gì? – Nó run đến nỗi không cầm nổi cây gỗ mục bên cạnh.
– Còn thằng anh mày nữa. Hừ, tụi mày chết hết đi là vừa.
– DÌ LÀ ĐỒ XẤU XA. CON GHÉT DÌ. CON GHÉT DÌ. – Nó vùng vẫy hét lên.
– Tao cần mày yêu thương đấy à, con ranh?
* Bốp *
Dì ta không thương tiếc tát mạnh vào mặt nó, nó mở to mắt hết cỡ, xoa nhẹ lên bên má rát bỏng, sợ hãi nhìn tay dính máu.
– Tặng mày. Giờ ngoan ngoan đi. Tao sẽ gọi thằng anh mày đến cùng.
– KHÔNG DÌ ƠI. DÌ ĐỪNG BỎ CON MÀ. – Nó hét lên, bò lết nhìn dì ta đang chạy thật nhanh. Dì ta chẳng hề quay lại, chỉ có tiếng vọng của nó vang lại.
Nó ráo rác nhìn xung quanh, trời đã bắt đầu tối. Nó hoảng loạn
– NGƯỜI ĐÂU. MAU CỨU TA
– MAU ĐẾN CỨU TA.
– CÁC NGƯƠI ĐIẾC HẾT RỒI PHẢI KHÔNG?
Chẳng có ai đáp lại, chỉ có tiếng vọng, nó thu mình, ôm hai gối dưới gốc cây, khóc nức nở, chả ai hiểu cái cảm giác bị bỏ một mình như thế nào, mắt nó bắt đầu sưng lên, hai tay run lẩy bẩy, chân tê nhũn, không nhấc lên nổi. Nó bắt đầu nghĩ lại mọi việc, nó đã bị lừa, nó bị lừa rồi.
Nỗi sợ hãi vây quanh nó, nó chưa bao giờ sợ hãi như lúc này, nỗi sợ khi bị ba mắng còn chả thấm vào đâu. Nó sợ gấp vàn lần. Hình thù cổ quái khiến nó liên tưởng rùng rợn.
Nỗi sợ không từ ngữ nào miêu tả, nỗi vô vọng ập đến, chả còn ai đến cứu nó. Nó sẽ chết ở đây sao? Xác nó sẽ là mồi cho động vật sao?
Chỉ có cây cỏ, tiếng heo hút mỗi khi gió thổi làm nó thu chặt mình lại, nó ôm đầu run rẩy, mặt tái nhợt, môi khô nứt nẻ, nó như không còn sức sống.
Tất cả chỉ là mở màn, bắt đầu cho một hồi ức ghê rợn hơn. Hồi ức ghê rợn khuấy đảo quỹ đạo sống, rấy lên sự ngọn lửa âm ỉ của sự trả thù. … ( Còn tiếp : Hồi ức 2)
Chương 70: Hồi Ức (2)
……………………..
– Kai, con đang làm gì thế con trai? – Dì ta đến bên người thừa kế duy nhất của gia tộcWilson, chủ tịch kế nhiệm độc nhất của tập đoàn The Time.
– Vâng, dì à, con đang câu cá. – Anh khẽ cười đáp lại, không hồ hởi, không vội vã. Cả nó và anh đều được chính tay người ông nội và ba ruột của mình dạy dỗ. Nhưng chỉ có anh là tiếp thu trọn vẹn, luôn hoàn thành mọi việc khiến cả hai vị bề trên vô cùng hài lòng về người kế thừa chiếc ghế của mình, còn nó vẫn chả nghiêm túc, chỉ ngoan ngoãn trước ông nội và ba. Tài cán không gì giỏi bằng bắt nạt người khác.
– Oa, con trai giỏi thật đấy, con câu được mấy con rồi nào? – Dì vờ cười ngạc nhiên, âu yếm hỏi.
– Dạ. Là 3 con. – Anh điềm đạm trả lời.
– Ồ, ngày xưa dì với mẹ con cũng hay trốn đi câu cá lắm – Dì ta che miệng cười hì hì
– Vâng – Anh chỉ lạnh lùng gật đầu đáp.
– À con …. – Dì đang chuẩn bị nói gì thì một tên vệ sĩ hốt hoảng chạy đến
– Thiếu gia, thiếu gia … tiểu thư .. thư … mất tích rồi … – Tên vệ sĩ lắp bắp run rẩy nói. Hắn sợ vị thiếu gia máu lạnh chả kém ông chủ này.
– CÁI GÌ? – Anh gằn giọng, đứng bật dậy, cần câu hiện đại bị rơi tõm xuống sông, trôi đi mất.
– Có phải người nghe tiếng hét trong rừng không? – Dì ta vờ lo lắng xen vào.
– Phải . Phải. Nhưng tôi đã … đã cho người tìm mãi không thấy. – Tên vệ thở dốc mặt mày co rúm sợ hãi bị anh cho một cước nhăn mặt lùi lại.
“ Tìm sao? Cái lũ vệ sĩ tụi mày tìm được chỗ tao cất giấu ấy à, xì, nực cười “ – dì ta nghĩ.
– Hừ. Sao dì biết – Anh hừ lạnh, ánh mắt dò xét.
– Vì dì vừa từ chỗ nó tới mà