Son Tuý - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
The Soda Pop

Son Tuý (xem 4111)

Son Tuý

của nàng giống như bị dày vò trong cả băng lẫn hỏa. Lửa nóng, rét lạnh…. Một thứ vừa qua thứ khác lại đến, luân hồi rồi lại luân hồi, thân ảnh tiêu tàn giống như ma dại. Sau đó, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng trong mắt ẩn chứa một loại đau nhức.
“ Cám ơn anh……Em….” Nàng không thể nói tiếp.
Nhiều năm như vậy, thứ mà nàng luôn hy vọng cuối cùng về hình thức cũng đã nằm trong tay nàng, còn điều mà nàng hy vọng nhất thì….
“ Em đã cho anh một sự kinh hỉ, nói như thế nào anh cũng tặng lại em một cái!”
Hiên Viên Tư Cửu nhìn thấy, vô cùng tinh tường nhận thấy, cánh môi của An An đang run run hiện lên ý cười, nhưng cặp mắt đang nhìn chính mình của nàng kia, bề ngoài thì mãnh liệt giống như nói hết suy nghĩ trong lòng nhưng bên trong lại ẩn chứa sự hoảng hốt không thể nào che giấu được, không thể che dấu….Rõ ràng hiện lên trong mắt của nàng…
“ An An, em không được rời khỏi anh! Không có anh, em sẽ không có hết thảy, đúng không?” Hiên Viên Tư Cửu vừa nói vừa đưa tay rút đi bản khế ước trong tay An An, châm lửa đốt.
Ngọn lửa nổi lên giống như một đám yêu tinh quỷ quái đang nhảy múa, vặn vẹo vòng eo mềm mại, nhẹ nhàng nhảy lên nhảy xuống không ngớt, một chút một chút từ từ cắn nuốt con mồi của chúng.
Thoát phá nhưng lại điên cuồng thiêu đốt tất cả tuyệt vọng của An An, cũng thiêu đốt cả hy vọng của nàng.
“ Đúng vậy! Em…không thể rời khỏi anh….” An An cũng không nhúc nhích, vẫn cười như trước, nàng không thể quản được tay của mình, không thể quản được giọng nói của mình, bộ dáng cũng không tự chủ được, “ Em không thể rời khỏi anh được!”
Nghe thế, Hiên Viên Tư Cửu ôm nàng vào trong lòng, nở nụ cười.
Trong tiếng cười của hắn, An An giống như lại nhớ đến cái đêm bỏ trốn bất thành kia, sau đó bị cầm tù trong đêm đông lạnh giá tối đen như mực. Không nhìn thấy tương lai, cũng không dám nhìn tương lai, thân thể không tự do, đau khổ đến mức nước mắt không thể nào chảy ra được… Chỉ có thể chờ đợi thần chết nhân từ mau mau đến.
Chấp nhận số mệnh đi, nhận mệnh đi…..
Nhưng tận trong đáy lòng lại có một giọng nói vang lên: mày muốn nhận mệnh như thế nào nữa? Mày còn chịu đựng được đến bao giờ nữa?
“ Hiện tại thế cục còn chưa ổn, cho anh hai năm, đến lúc đo anh sẽ cho em một hôn lễ long trọng!”
“ Dạ!”
Nỗi tuyệt vọng chôn dấu ở tận nơi sâu nhất hóa thành một nụ cười nhạt nhu nhược mà u diễm, quyến rũ cùng mị hoặc từng chút từng chút một xâm nhập vào trong xương tủy. Một tiếng này thốt ra khiến nàng tê tâm liệt phế.
“ Em biết không? Anh rất thích hương vị chung quanh em – mùi hương nước hoa, mùi khói thuốc, cùng với……hương vị bất đắc dĩ chấp nhận số mệnh này…”
Ánh mắt Hiên Viên Tư Cửu sâu sắc thâm thúy chăm chú nhìn vào An An, giống như ôn nhu, giống như yêu thương. Hắn nhịn không được mà cúi xuống hôn nàng, mang theo một nỗi chua xót khi nhớ đến chuyện trước kia.
Người đàn ông như vậy rốt cuộc muốn cái gì? Đến tột cùng có mục đích gì?
Nụ hôn dần dần mang theo sự bạo ngược, thân mình An An không khống chế được mà run lên, muốn giãy dụa nhưng lại bị hắn gắt gao chế tru, giống như muốn đem nàng hòa nhập vào trong máu thịt.
“ Những gì tôi muốn, chưa bao giờ không chiếm được!”
An An cứng người lại, sau đó mới châm rãi nâng tay lên ôm lấy hắn, hơi hơi nhẹ lay động không phát ra tiếng, giống như làm nũng lại giống như bất mãn.
Nàng biết, Hiên Viên Tư Cửu thích như vậy.
Quả nhiên, Hiên Viên Tư Cửu thấp giọng nói: “ Anh còn thích bộ dạng làm nũng cầu xin tha thứ của em….”
Ngọn đèn sáng ngời chiếu lên hai thân ảnh triền miên quấn quit với nhau, còn trái tim của An An thì từng giọt từng giọt bị dìm xuống dáy vực sâu.
oOo
Tầng mây trùng trùng điệp điệp, phía dưới còn có đàn chím đang tung cánh bay. Không gian mênh mông một màu xám xịt, hoi nữa lại tràn đầy hơi ẩm, quả nhiên không cần lâu ngày thì những hạt mưa cũng dần dần khuếch tán, cả vùng đất rộng lớn như được bao phủ bởi một lớp sương mù, việc canh phòng ở đây cũng vẫn nghiêm ngặt như lúc trước. Từng góc lại có một đội tuần tra khoác áo mưa không ngừng qua lại.
Nghiêm Thiệu chắp tay sau lưng đứng bên cạnh cửa sổ nhìn mưa không ngừng rơi bên ngoài.
Mưa dần dần to lên, triềm miên rơi hạ xuống, giống như vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại. Hơi nước bắt đầu bốc lên, quấn quanh thân người, che lấp tâm can, một cảm giác phiền muộn không nói lên lời dần dần hình thành.
Thủ trưởng mà Nghiêm Thiệu đi theo nhiều năm đang dần thay đổi.
Tuy dáng vẻ vẫn lạnh băng giống như trước nhưng Nghiêm Thiệu lại cảm giác Hiên Viên Tư Cửu không giống như lúc trước, dường như đã trở nên ôn nhu hơn rất nhiều. Mà sự ôn nhu này tựa hồ có liên quan đến người phụ nữ kia…
Cửa phòng phía sau bị đẩy ra, kinh nghiệm nhiều năm khiến Nghiêm Diệu biết hội nghị quân tình liên tục mấy ngày nay cuối cùng cũng chấm dứt.
Nghiêm Thiệu xoay người thì nhìn thấy Hiên Viên Tư Cửu bước ra, vừa đi vừa phân phó cho cấp dưới những việc cần làm. Khuôn mặt vẫn luôn biểu tình lạnh lùng quen thuộc sau mấy giờ hội nghị dường như không hề có dấu hiệu mệt mỏi.
Nghiêm Thiệu tiến lên, thấp giọng nói: “ Cửu thiếu, Hà tiểu thư đang ở trong văn phòng đợi ngài!”
Hiên Viên Tư Cửu hơi hơi nhíu mày lại, quay đầu phân phó công việc xong mới đi đến văn phòng.
Nghiêm Thiệu cũng một mạch đi theo phía sau Hiên Viên Tư Cửu.
Cửa bị đẩy ra, Hà Âm Hiểu ngồi trên ghế sô pha tiếp khách liền đứng dậy, bật cười nói: “ Cửu ca, em chờ lâu lắm rồi đấy!”
“ Sao em lại tới đây?” Hiên Viên Tư Cửu ngồi xuống ban làm việc, nhìn Hà Âm Hiểu rồi hỏi.
“ Xem Cửu ca nói kìa!”
Hiên Viên Tư Cửu một thân mặc quân phục thẳng tắp, bao tay màu trắng tinh, luôn luôn cẩn thân tỉ mỉ giả dạng, mơ hồ lại tản mát ra một khí chất lạnh lẽo như băng khiến người ta sợ hãi thu liễm rất nhiều, không muốn tiến lại gần.
Hà Âm Hiểu mỉm cười ngồi xuống trước mặt Hiên Viên Tư Cửu, dường như tham lam nhìn hắn, trong mắt không thể nào che dấu được cảm tình si mê say đắm.
Hà Âm Hiểu nếu như bình thường chắc chắn sẽ lãnh đạm mà tức giận, nhưng hôm nay tâm tình của cô đặc biệt tốt, cầm lấy chén trà mạ vàng uống một ngụm trà, cười tươi nói: “ Không có việc gì thì không thể đến gặp anh sao?”
Hà Âm Hiểu chỉ dùng ba ngón tay cầm lấy chén trà, dù có tươi cười rạng rỡ đến đâu cũng không để lộ một chiếc răng xinh nào. Tất cả những cử chỉ thanh lịch đó đều có thể nhận ra cô là người xuất thân danh môn, dáng vẻ yểu điệu thục nữ không có gì để soi mói.
Nhưng giờ phút này Hiên Viên Tư Cửu cũng không có tâm trạng nào mà thưởng thức chỉ lãnh đạm nhìn Hà Âm Hiểu, khóe miệng nhếch lên lộ ra vẻ không còn kiên nhẫn.
Ánh sáng nhạt nhòa dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Hà Âm Hiểu , mũi miệng mặt mày đều như phủ bóng râm. Hà Âm Hiểu thấy Hiên Viên Tư Cửu hình như không kiên nhẫn nữa thì không khỏi kích động. Cảm xúc dị thường trong lòng cô bỗng nhiên dấy lên, trong lòng có ngọn lửa như thiêu như đốt không ngừng, làm lộ ra một bộ mặt hiểm ác.
Vì thế, Hà Âm Hiểu cúi đầu, dùng giọng nói khàn khàn bị buộc chặt nơi cổ họng, nói: “ Em đúng là có việc mới đến, chính là chuyện về người phụ nữ đại danh đỉnh đỉnh- Cố tam tiểu thư kia!”
Hiên Viên Tư Cửu nghe vậy liền nở nụ cười hiếm lắm mới có đư

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nỗi đau kinh hoàng đằng sau món quà cưới của cô bạn chồng

3 năm, chịu kiếp chung chồng tủi nhục…

The love of stars (Tình yêu của những ngôi sao)

Mộng dục

Truyện Anh Ơi, Em Không Phải Là Rau! Voz