Son Tuý - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polaroid

Son Tuý (xem 4113)

Son Tuý

ợc, nhưng ánh mắt lại dâng lên vẻ u ám.
Hà Âm Hiểu run run một chút, thân mình nửa lạnh nửa nóng, thu hồi biểu tình có chút xấu hổ của mình lại, rút từ trong túi xách ra một phong thư.
Hiên Viên Tư Cửu nhận lấy rồi mở ra xem.
Bên trong là vài bức ảnh chụp.
Bức ảnh chụp một cô gái mặc sườn xám màu xanh nhạt, làn da trắng ngần nổi bật hẳn lên, nhưng nàng lại không hề thoa son phấn gì cả.
Hiên Viên Tư Cửu tựa hồ chưa bao giờ nhìn thấy một An An trong sáng thuần khiến như thế này.
Tóc An An bị gió thổi nên hơi có chút hỗn loạn, vẻ mặt bình thản như nước, chỉ thấy đôi mắt của nàng sáng quắc nhìn chăm chú vào người con trai trước mặt. Giờ qua nhanh mấy tấm khác, cũng đều thấy bàn tay An An đang giữ lấy gò má của người con trai kia, trong mắt là tình cảm thắm thiết, nàng si ngốc nhìn hắn ta….
Bức ảnh cuối cùng, hình như người chụp ảnh đã điều chỉnh lại vị trí, chụp được toàn bộ khuôn mặt của An An. Nàng đang cười, tựa hồ như ánh trăng tươi cười, đôi mắt trong sáng tràn đấy ý cười, dịu dàng thân ái. Đó là một nụ cười xuất phát từ đáy lòng, trong suốt mà diễm lệ khiến cho hắn không sao dời mắt được.
Ngón tay Hiên Viên Tư Cửu theo bản năng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của An An trên ảnh chụp. Hắn vuốt ve qua lại nụ cười chân thật mà hắn chưa từng được thấy qua trên gương mặt của nàng.
Bỗng nhiên, trái tim của Hiên Viên Tư Cửu chấn động mạnh mẽ, trong đầu một số hình ảnh quen thuộc mà mơ hồ hiện lên trong giây lát.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi càng lúc càng nhiều, mạnh mẽ khốc liệt, từ trong cửa sổ nhìn thấy cả một tầng hơi nước trắng xóa bốc lên. Trời dần dần xám xịt, chỉ có một chút ánh nắng ngưng tụ vô hình trút xuống mái tóc đen nhánh của Hiên Viên Tư Cửa. Ánh mắt lẫn khuôn mặt của hắn phủ một tầng hắc tuyến.
Hà Âm Hiểu đứng dậy bật đèn điện trên bàn làm việc của hắn lên. Cô nhìn hắn, mỉm cười đến tao nhã, đã làm thì phải làm đến tận cùng.
Trên bàn làm việc, cách giữa bọn họ là một đống văn kiện chưa được xử lý, đạm mạc ở cách Hiên Viên Tư Cửu một khoảng….
Hà Âm Hiểu không thể tiến gần hơn một chút. Cô không thể nào tiếp cận Hiên Viên Tư Cửu gần hơn nữa được.
Hiên Viên Tư Cửu không thích cô đến gần, cô chỉ có thể ở xa xa nhìn hắn. Nhưng mà, những người phụ nữ khác cũng giống như vậy, không được đến gần hắn .
Hiên Viên Tư Cửu không thích cô. Không lo! Cô nhất định sẽ cố gắng để hắn không chán ghét cô. Nhưng, hắn cũng không thể đi thích người con gái khác.
Đều là vì Hiên Viên Tư Cửu. Cô làm những điều này hết thảy đều là vì Hiên Viên Tư Cửu.
Hà Âm Hiểu giúp hắn điều chỉnh lại độ sáng của bóng đèn, lại sửa sang những văn kiện trên bàn một chút, để chúng gọn gàng xếp qua một bên.
Mà lúc Hà Âm Hiểu làm những điều này, Hiên Viên Tư Cửu chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào những bức ảnh trong tay.
Rốt cuộc, Hiên Viên Tư Cửu cũng đem ảnh mắt của mình từ những bức ảnh chuyển sang khuôn mặt Hà Âm Hiểu, không hề mở miệng chỉ nhìn vào cô. Hắn không hề lên tiếng yêu cầu giải thích.
Dưới ánh mắt bức người kia, Hà Âm Hiểu vẫn cười cực kỳ tao nhã như trước. Trong lòng cô đang do dự, tính toán xem nên nói ra như thế nào rồi mới mở miệng: “ Người con trai kia gọi là Tô Vĩ Dạ, ông chủ của Tễ An Đường. Các Tễ An đường không xa có một tứ hợp viện, trên danh nghĩ đó là sản nghiệp của Tô Vĩ Dạ, để hắn ta cho thân thích ở, nhưng trên thực tế của người phụ nữ kia mua ….Bọn họ…Định kỳ đều gặp nhau ở đó….Việc này hình như rất bí ẩn, bởi vì người hầu ở đó cũng bị câm điếc!”
“…Tô Vĩ Dạ?”
“ Đúng vậy…” Hà Âm Hiểu tránh né ánh mắt đầy chất vấn của hắn, nhưng ngữ khí thì trở nên bén nhọn đến dị thường.
Hiên Viên Tư Cửu hơi hơi nhíu mày hình như có chút kinh ngạc. Ngọn đèn chiếu lên trên mặt hắn, bóng dáng đầu tan tầm bác, khiến cho khuôn mặt của hắn càng thêm phần góc cạnh. Theo ánh mắt hạ xuống, hàng mi run rẩy làm thành một đường hình cung duyên dáng, ở đáy mắt là một mảnh u ám.
Hà Âm Hiểu si ngốc nhìn, không khỏi rung động trong lòng,muốn đi đến đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Tư Cửu. Nhưng ngón tay vừa đưa lên, dừng lại một chút rồi rụt về ngay tức thì, giọng điệu cũng theo đó mà trở nên kích động.
“ Cửu ca, người phụ nữ đó vốn dĩ đã không biết thế nào là liêm sỉ! Anh đối với cô ta tốt như vậy, cô ta ở bên ngoài lại còn…. Anh giữ cô ta lại làm gì cơ chứ?”
Hiên Viên Tư Cửu không trả lời, cặp mắt mát lạnh kia chỉ yên lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, xa xăm mà chuyên chú, nhưng hình như hắn đang cố nghĩ đến một điều gì đó.
Trong lúc nhất thời, không khí có vẻ trầm mặc.
Hồi lâu sau, hắn quay đầu lại, biểu tình trên mặt lại lạnh nhạt như lúc trước, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Hà Âm Hiểu.
“ Buổi tiệc sắp bắt đầu! Nếu không còn chuyện gì nữa thì em về đi!”
Hà Âm Hiểu nghe thấy mà không khỏi khí huyết dâng lên, muốn tiến lên một bước nhưng cuối cùng lại dừng chân, gắt gao cắn chặt hàng môi dưới. không nói được nửa lời rồi xoay người rời đi.
Nhưng giấu dưới đôi mắt đẹp kia là một nỗi oán hận kịch liệt âm thầm khó có thể diễn tả được.
Người đã đi, căn phòng yên tĩnh đến dị thường.
Người đàn ông giống như pho tượng thạch bàn, ngồi ngăn ngắn sau bàn làm việc, trên khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu cảm.
Thẳng đến khi bóng đêm tràn vào khắp căn phòng, Hiên Viên Tư Cửu mới đứng lên, mở miệng nói: “ Nghiêm Thiệu, lập tức bắt tất cả những người có liên quan lại! Nghiêm khảo tra vấn!”
oOo
Trong Tây Viên chỉ có mỗi một người đang ngồi ăn cơm, An An hình như chẳng có chút khẩu vị nào để ăn, nên bữa tối cứ bỏ mặc lại. Thẳng đến khi Yên Hồng lo lắng, thúc giục hai lần, nàng mới miễn cưỡng xuống lầu ngồi vào bàn ăn cơm.
Mới ăn được một một miếng thì nghe thấy tiếng giày quân đội tiến lại gần, An An ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hiên Viên Tư Cửu đi tới. Hắn vừa bỏ bao tay ra vừa ung dung ngồi xuống đối diện với nàng.
An An chưa đứng dậy chỉ nhanh tay cầm lấy khăn ăn, nhanh nhanh xoa xoa miệng, nói: “ Không phải anh nói hôm nay sẽ không qua đây ư? Ăn cơm sao? Đói bụng không?”
Hiên Viên Tư Cửu không trả lời, vẻ mặt bình tĩnh không chút thay đổi, sau đó hơi hơi cười cười.
“ Làm sao vậy?”
Nhìn Hiên Viên Tư Cửu cười như vậy, giống như có một bàn tay lạnh buốt nhẹ nhàng chạm lên gáy của mình, thân thể An An không tự giác mà run rẩy.
“ Đây là cái gì?”
Mấy bức ảnh chụp được ném lên trên bàn, nàng cầm lấy xem. Chớp mắt, nụ cười trên miệng biến mất không còn bóng dáng, ưu thương cùng hoảng hốt cơ hồ cùng lúc xuất hiện, nhất cử nhất động của nàng đều tỏ vẻ sợ hãi…
Hiên Viên Tư Cửu cũng không nén được cảm giác hốt hoảng trong lòng. Hắn đã từng nhìn thấy bao giờ chưa nhỉ? Đã bao giờ nhìn thấy nụ cười chân tâm của nàng chưa? Đã bao giờ nhìn thấy nàng hốt hoảng thật sự như lúc này chưa?…
An An ngồi chỗ kia, ngọn đèn điện hắt lên gương mặt nàng như bóng phủ, nhìn Hiên Viên Tư Cửu đến ngơ ngác.
Mà lúc này, ngón tay An An khẽ xẹt qua ảnh chụp, mi nhíu lại một chút.
Trái tim Hiên Viên Tư Cửu đột nhiên run rẩy, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Giống như tái hiện một cảnh trong mơ, hắn nhớ đến một đêm An An đứng bên cửa sổ, mùi linh phong lan tràn ngập, ánh trăng màu bạc chiếu lên thân thể đơn bạc của An An… Còn có một

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Ở nhà chăm con bị chồng xem là đồ ăn bám, bà mẹ xuất chiêu khiến chồng tái xanh mặt

Mẹ chồng ghê gớm ép tôi và mẹ đẻ phải quỳ xuống xin lỗi bà

Bài học cho các cô nàng hậu chia tay

Cô Gái Ðến Từ Hôm Qua – Nguyễn Nhật Ánh

Dốc hết tiền của chăm em, tới ngày em cho tôi trắng mắt