Nhẹ Bước Vào Tim Anh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Nhẹ Bước Vào Tim Anh (xem 4978)

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

à em im lặng, hai là không lên tiếng!
Vy Anh nín hẳn, làn da ửng đỏ đầy xấu hổ. Cô bị cho là nhiều chuyện rồi…
Trong hơi thở đều đặn của ai đó, cô ngồi yên không để lộ ra bất kì một cử động nhỏ nào.
Ngắm anh thật lâu…thật lâu…từ khi từng vạt nắng hắt qua rèm cửa cho đến lúc chỉ còn lưa thưa vài sợi vàng bám víu trên màn lụa tím nhạt.
Vy Anh lặng lẽ rời khỏi phòng.
***
Những bong bóng nhỏ li ti kéo nhau nổi lên trong nồi cháo, thật nhanh đã đưa mùi thơm quyện vào không khí đặc sánh.
– Như thế này đã được chưa, mẹ? – Vy Anh chống hai tay ngang hông, mắt dán vào chiếc nồi nhỏ trên bếp.
Bà Diệp thả đám rau củ đang làm dở, dùng môi múc một ít cháo lên nếm:
– Ngon rồi đấy! Thôi con tắt bếp đi.
Vy Anh vỗ vỗ tay đầy phấn khích, nói liến thoắng:
– Ha! Mẹ thấy chưa, con rất siêu đấy chứ! Mẹ chỉ cần nói sơ qua là con đã có thể làm được thế này rồi!
– Lên xem anh dậy chưa đi. Để mẹ nấu bữa tối cho xong đã.
– Vâng vâng!
Vy Anh cởi nhanh tạp dề rồi chạy khỏi bếp một cách hấp tấp.
Chân cô dừng đứng lại khi lọt vào tầm mắt là một bóng người thấp thoáng sau cánh cửa biệt thự.
***
Bùi Quang lướt mắt khắp người Vy Anh một lượt khi cô đang ngạc nhiên mở cửa, hỏi dồn:
– Sao anh lại tới đây? Sao biết em ở đây? Trúc Vũ nói cho anh à

?

Bùi Quang dắt xe vào vườn, ngồi dài trên cỏ.
– Đến xem em bị gì mà định nghỉ học tới mười ngày!
Vy Anh cũng đến ngồi đung đưa trên xích đu, túm túm mái tóc bị gió hất bay.
– Có gì đâu! Em ngấm mưa, cảm một tí ấy mà.
– Thế đã được Duy Phong tha chưa? – Bùi Quang với một lá cỏ cho vào miệng nhai.
– Em đâu biết đâu! – Vy Anh vô thức ngoảnh lên nhìn vào cửa kính có rèm tím – Anh ấy vẫn còn giận nhiều lắm! Đợi anh ấy khỏi ốm, em sẽ khóc lóc năn nỉ sau.
Bùi Quang đột nhiên cười rộ lên, đầu ngửa về phía sau.
– Em nói anh ta bị ốm à? Người như thế lại ốm?
Vy Anh liếc một cái sắc lẻm:
– Năm ngoái anh cũng ốm đấy! Em tới thăm mà muốn anh chết dí tại đó luôn!
Bùi Quang vùng dậy, vung tay toan cốc trán Vy Anh nhưng cô đã rụt người về phía sau và…ngã khỏi xích đu.
Bùi Quang đỡ lưng cô, khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi anh nghe thấy rõ nhịp tim đã loạn của Vy Anh.
Như một phản xạ tự nhiên, cô nắm chặt áo anh để mình không bị rơi.
Thảm cỏ hơi rủ sang một bên bởi gió tạt qua. Không khí căng tràn hương tươi mát, phủ lớp ánh sáng vàng- xám- đặc của chiều muộn.
Rèm cửa tím bị dồn sát đến tận mép, một đôi mắt sẫm màu dõi theo hai bóng người loáng thoáng trên cỏ.
Để không lặp lại cảnh tượng vừa rồi, Vy Anh phải lựa câu từ thật kĩ trước khi tuôn ra.
Bùi Quang cũng không có ý định ở lại lâu, anh lảng tránh những vấn đề liên quan tới Minh Thư thật khôn khéo.
– Anh ở lại đây ăn tối không? – Giọng Vy Anh khá khó chịu khi thấy đám cỏ bị bứt nát bét.
– Thôi, anh về! Ăn mà nhìn em sao nuốt được. – Bùi Quang chợt nhìn chếch qua vai Vy Anh, ánh sáng từ chiếc khuyên tai nhỏ chợt lóe lên, giọng anh cũng thay đổi – Nhóc lại gần đây. Anh nói cho em biết tại sao Minh Thư lại giận anh.
Vy Anh không chút nghi ngờ, cô hí hửng nhướn người và bị hôn nhanh lên má. Khi cô còn đang sững sờ thì thấy vai Bùi Quang đột ngột bị túm lấy và người quật mạnh xuống cỏ.
Bùi Quang dường như biết trước được thứ mình sẽ nhận được nên cười lớn:
– Đây là anh ta ốm à?
Nhận ra trò đùa tai quái của Bùi Quang, Vy Anh thừ người, cô chà mạnh tay vào chỗ vừa bị hôn, mắt lấm lét thăm dò thái độ của người vừa thình lình xuất hiện.
Duy Phong gỡ tay cô để tránh làn da nhạy cảm sẽ đỏ rát, anh thổi nhẹ lên má cô rồi nhẹ nhàng nói:
– Em vào nhà trước.
Vy Anh nhận ra trong sự dịu dàng của anh có những điểm rất đáng sợ nhưng trước ánh mắt sắc bén của anh, cô chỉ biết nghe theo…
– Nhóc, em muốn biết ai là người đánh ghen anh không? Hỏi Duy Phong của em ấy! – Bùi Quang cắt đứt bước chân tiếp theo của cô bằng chất giọng đều đều, búng về phía Duy Phong nụ cười quái quỉ.
Duy Phong không để cô lên tiếng chất vấn đã đặt vòng ôm ngang eo cô, thì thầm đầy tế nhị:
– Trúc Vũ bạn em đã tưởng Bùi Quang và Mạnh Vũ có tình cảm với nhau!
Nơi diễn ra những cuộc chia ly và đoàn tụ, người không ngớt qua lại.
Hoài Vân tay cầm hành lí, mắt dáo dác nhìn xung quanh. Cô đơn độc… chỉ một lát nữa thôi, cô sẽ vĩnh viễn rời khỏi nơi này… thế giới showbiz lắm thị phị, công ty giải trí tiềm năng, vị trí hot girl mà cô đã đổ hết khao khát và tâm huyết để theo đuổi… tất cả đều bỏ lại phía sau, cô đang đi kiếm một nơi để có thể quên hết mọi thứ…
Cô muốn là mình, gái nhà lành là vai diễn cô không thể đảm nhiệm thêm được nữa!
Cô vẫn nên theo đuổi ước mơ từ bé của mình! Là một nhà thiết kế thời trang!
Trong lúc chờ đợi đến giờ bay, Nguyễn Phương ngồi bên cô, anh im lặng đọc sách. Anh cũng sẽ sang London với cô!
Cô vẫn yêu Duy Phong nhưng cô tin tưởng người con trai này sẽ lấp hết được mọi khoảng trống của cô.
Hoài Vân cầm trên tay chiếc điện thoại và gọi mãi cho một số…Lúc Vy Anh nghe máy, cô lại không có đủ can đảm để lên tiếng… Cô nợ người em gái này quá nhiều!
Tham lam, ích kỉ khiến cô tàn nhẫn và thật đáng sợ… Cô muốn lấy đi mọi thứ từ Vy Anh, hôm ấy, dù Vy Anh đã quì nhưng cô vẫn giữ luôn gấu heo.
Sau đó cô không dám vứt cũng không dám động tới, cất vào một nơi thật kín đáo như muốn chôn hẳn đi quá khứ kinh hoàng kia.
Cuối cùng, Duy Phong đã đòi lại cho Vy Anh tất cả…Hoài Vân mỉm cười, con ma trong cô vốn đã bị bóp chết từ lâu…
Cô muốn nhắn Vy Anh đến tiễn mình nhưng cô có tư cách gì đây? Bất giác, tay cô lại gọi cho số đó…dù thế nào, cô vẫn mong được chính thức xin lỗi Vy Anh! Hi vọng Duy Phong đừng nghe máy, nếu không lời cô còn chưa kịp nói ra thì đã phải nuốt gọn trở lại.
Trong khi cô còn đang chờ điện thoại thì bỗng một cô gái chạy đến đứng trước mắt cô, chìa máy ghi âm ra:
– Hoài Vân, xin cho hỏi, chị là đang chạy trốn dư luận phải không?
Hoài Vân vừa buồn cười vừa phát điên với người này! Cứ nhằm vào cô để tung những câu hỏi quái đản!
– Tôi rút ra khỏi giới rồi! Có trả lời câu hỏi của cô cũng đâu ai nghe?
Thấy Minh Thư nín bặt, Hoài Vân đập đập vào chỗ kế bên ra hiệu cho cô ngồi:
– Nói thật đi! Cô có hiềm khích gì với tôi à?
Minh Thư ngủng nguẩy đáp:
– Anti- fan mà!
– Tôi đúng là nhiều người ghét thật!
– Đáng ghét thì thế thôi!
Minh Thư dứt lời liền bị Nguyễn Phương lườm cho vài phát.
– Cô là người duy nhất tiễn tôi ngày hôm nay đấy!
Minh Thư đâm ra lúng túng trước sự thẳng thắn của Hoài Vân:
– Sao cô không bảo Bùi Quang tiễn. Anh ta cũng từng là…
Minh Thư biết mình lỡ miệng nên tự ngắt lời khiến Hoài Vân cười phá lên:
– Cô ghét tôi cũng vì thế à? Ghen phải không?
– Thôi đi, tôi mà thèm ghen với tên chết bầm đó à?
– Hai người quen nhau từ hôm đó à? Nếu không có Bùi Quang tôi đã đánh cô một trận rồi!
– Gớm! Tôi không đánh được cô chắc! Mà cô đừng lôi tên chết bầm đó vào!
– Thôi nào, tôi thừa biết sự thể nó ra làm sao rồi. Yêu thì tỏ tình đi, ra sức chà đạp làm gì!
– Cô thì biết cái gì! Tôi bình thường mà đi yêu tên dở hơi đó à!
– …
Mãi đến khi Nguyễn

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Có Một Tình Yêu Không Thể Nghi Ngờ

Truyện Hay Cô Vợ Nhí Đáng Yêu Full

Vợ đẹp bị nhân tình ‘cá sấu’ của chồng ‘dạy cho một bài học’ mà nuốt nghẹn công nhận đúng

Truyện Nhóc ơi yêu anh nhé

Yêu nhau mà chẳng đến đâu thì thôi, ở một mình cũng ổn