Nhẹ Bước Vào Tim Anh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Nhẹ Bước Vào Tim Anh (xem 4982)

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

đặt hai tay mình sau lưng anh, hôn lên từng đường nét nam tính trên gương mặt gây bấn loạn cho người nhìn của anh.
Duy Phong muốn thả mình vào cơn bão yêu đầy ngờ nghệch của cô nhưng lý trí khiến tay anh đẩy nhẹ cô ra.
Anh cười rồi đặt vào tay cô một con gấu…cũ kị. Vy Anh tròn xoe mắt, cô kinh ngạc bụm miệng lại và bắt đầu khóc một cách điên cuồng. Gấu heo đang nằm trong tay cô!
– Anh đã tìm lại cho em à? Anh sao tìm được thế?
Duy Phong thoáng trầm ngâm khi mắt lướt qua đồng hồ xám bạc, vẻ mặt nhiều đắn đo và do dự. Anh chợt hôn thật nhẹ lên trán cô:
– Tạm biệt!
Vy Anh ôm lấy thân người cao lớn của anh, dụi dụi mặt vào chiếc sơ mi trắng.
– Em sẽ đợi anh!
Duy Phong cười nhẹ rồi quấn cô trong chăn.
– Ngủ đi!
– Em…muốn…
Cho đến khi Vy Anh tốc được chăn và ngồi bật dậy thì đã thấy căn phòng trống trơn.
Chợt, một tiếng động lớn kéo theo những luồng gió mạnh bay tới.
Vy Anh lập tức ngó ra ngoài cửa sổ…nơi khoảng vườn xanh mởn, siêu trực thăng đáp ngay cạnh đài phun nước. Cánh cửa bật mở và từ đó bước ra là một người mang trang phục màu đen, người ấy ngẩng
đầu lên nháy mắt đầy tinh ranh.
Vy Anh gật gật thay cho lời chào với Nguyên.
Theo sau đó là một đôi chân thẳng dài, người ấy liếc cô rồi lôi điện thoại ra ấn ấn…
“Lolli lolli oh lollipop ”
Vy Anh ngơ ngác áp máy vào tai nghe và lập tức mặt cô trắng bệch khi thư kí Hoàng báo tin.
Dưới kia, đôi chân mạnh mẽ đang dẫm lên cỏ, soải dài những bước vững chãi tiến về phía trực thăng.
“Bạn Vy Anh, Duy Phong sẽ sang Mỹ định cư! ”
Vy Anh thật sự hoảng loạn, nếu thế này, cô sẽ vĩnh viễn không được nhìn thấy anh…dù với vai trò là ai đi nữa.
Chỉ còn bốn bước chân nữa là anh sẽ bước ra khỏi cuộc sống của cô…
Vy Anh cắn chặt môi và lao nhanh ra ban công bên ngoài.
Mưa tạt làm nền lát hoa ướt lạnh, Vy Anh trèo trên ghế rồi leo thẳng qua lan can tầng ba. Đầu cô xoay tròn, chứng sợ độ cao khiến cô nhắm tịt mắt và toàn thân mềm nhũn, mạch máu như ngừng lưu thông.
Cô nắm chặt tay để lấy thêm dũng khí, hít thật sâu để chế ngự chứng sợ độ cao, mắt cô nhìn thẳng vào dáng người lạnh lùng kia… Cô hét lên:
– Hoàng Duy Phong! Em sẽ nhảy xuống! Nếu anh đỡ lấy em thì không được phép bước vào trực thăng đó! Không đượp phép rời bỏ em!
Tiếng hét của cô vang vọng khắp căn biệt thự trắng khiến Nguyên và thư kí Hoàng kinh khiếp.
Bước chân ai đó khựng lại, Duy Phong quay phắt người, ánh mắt bị bao phủ bởi làn sương mỏng chạm vào mắt cô, giọng nói thoát ra như mang theo hơi lạnh:
– Rời khỏi đó!
Vy Anh lắc mạnh đầu, hét lớn hơn:
– Nếu anh không đỡ em thì để em chết đi!
Vy Anh dứt lời, trước mắt đột nhiên tối sầm, chân như mất đi sức chống đỡ khiến người cô dúi về phía trước… Vy Anh đã rơi khỏi ban công…

Từ ban công tầng 3, một thân người ngã dúi về phía trước…
Cô gái nhỏ lao xuống không trung tựa nhành lá khô rơi khỏi cành. Mắt cô nhắm nghiền, môi cắn chặt, làn da trắng bệch như bị rút cạn kiệt máu và chất sống.
Duy Phong ném phăng túi đựng laptop đang giữ trong tay, với nửa tích tắc để xác định vị trí rơi của cô, anh lao tới gần đài phun nước, chụp nhanh lấy Vy Anh bằng đôi tay mạnh mẽ.
Chân anh lùi vài bước, mũi giày tì mạnh lên thảm cỏ còn ướt mưa. Anh mím mím môi, nơi đáy mắt lướt qua vài tia ửng đỏ.
Dù là có đôi mắt hời hợt quan sát cũng nhận ra rất rõ anh đang tức giận tới cực điểm.
Vy Anh thở dồn dập, cô vẫn còn sợ xanh mặt với màn mạo hiểm vừa rồi nhưng đối diện với thái độ ghê gớm kia, cô lại run rẩy hơn. Mắt lấm lét nhìn anh:
– Em…Aaaa…
Vy Anh đáp gọn trên cỏ khi ai đó đột ngột thả tay…và lạnh lùng bước vào biệt thự.
Tiếng kêu la khổ sở của cô lẫn vào tràng cười khoái chí mà Thư kí Hoàng cùng Nguyên tạo ra.
Lưng Vy Anh đến giờ vẫn còn ê ẩm. Cô ngồi dựa bên cửa sổ, choáng váng khi bị mẹ mắng cho một trận tơi tả.
Mẹ đi, cô dập mạnh đầu mình vào gối êm.
Pha hành động vừa rồi thật khiến cô muốn đứng tim…rõ ràng là chỉ định hù dọa anh nhưng đâu ngờ…trượt chân.
Phen này cô có thoát chết rồi cũng khó mà sống thôi!
Người ta đã không thương tiếc khi thảy cô xuống thảm đất như thế thì khả năng anh ta bóp nát cô cũng dễ lắm.
Vy Anh run nhẹ, đôi mắt dữ dằn kia vẫn gây rét khi nghĩ tới.
Nhưng anh đang bị cảm bởi suốt đêm qua để quên điều hoà ở mức thấp nhất, vậy chắc anh không đủ sức để trị tội cô đâu!
Hừm…khoan đã! Điều này cô mới chỉ nghe qua lời mẹ Diệp kể, nếu lỡ anh vẫn ổn, đợi cô ló ra để bắt thì sao…
Vẫn là ở yên trong phòng! Vy Anh khóa trái cửa lại rồi bật laptop, lên mạng chat với Trúc Vũ để giết thời gian.
Cũng chiều muộn rồi, chỉ cần người lớn về, cô sẽ không phải sợ anh tóm nữa!
Kem Bebe: Thật, tớ đã nhảy đấy. Cậu không tin có thể hỏi anh Hoàng, anh Nguyên mà! Nếu là cậu, cũng sẽ như tớ thôi. Nghĩ nhé, để anh ấy đi, tớ cũng phải tự tử vì tương tư mất!
Vũ Vũ: Thế anh ấy đã tha thứ cho cậu chưa?
Kem Bebe: Không. Anh ấy càng tức giận! Tớ đang trốn! Lạ nhé, làm sao lại tức? Thôi quên đi, anh ấy không sang Mỹ nữa là tuyệt rồi.
Vũ Vũ: Đó là biểu hiện của việc lo lắng cho cậu quá đấy thôi! Tớ đảm bảo, cậu chỉ cần nũng nịu chút là anh ấy xóa tội ngay!
Kem Bebe: Hứ.Trò trẻ con kia ai thèm làm. Tớ ngủ đây, chuyện gì cũng để sau.
Vy Anh vừa gõ xong vài chữ cuối thì gục hẳn trên bàn phím, rơi vào giấc ngủ sâu. Thức trắng đêm thật kinh khủng, dễ dàng đánh gục mọi thứ bởi cơn buồn ngủ mạnh liệt luôn chiếm cứ.
***
Những ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng luồn qua làn tóc, một nụ hôn rơi trên bầu má mịn màng.
Duy Phong lặng lẽ kéo ra chiếc laptop đang bị Vy Anh gối lên, anh tới bàn học giúp cô sắp xếp lại đống sách lộn xộn.
Những bài nháp từ các môn hoá, lý bị cô gạch vô số vệt bút.
Duy Phong ngồi xuống ghế, giúp cô làm dãy đề phức tạp ấy. Anh phát hiện ra, cô học rất dở, phần kiến thức cơ bản cũng không nắm được là mấy.
Rõ ràng anh đâu xen vào việc học của cô, vậy thành tích xuất sắc mà cô đạt được thì khá khó hiểu!
Hay là anh quá cao siêu? Nhìn vào những bài giải ngờ nghệch kia, anh không thể không đề cao mình…
Đầu anh đột nhiên bị choáng, tay cũng tự động thả bút rơi tự do.
Kèm theo đó là cơn chóng mắt và xây xẩm.
Anh ho mạnh vài tiếng, bỗng có ai đó ôm anh, nghiêng đầu nhìn anh đầy lo lắng:
– Anh…ốm thật à?

Mặc kệ cái gạt tay có phần khó chịu của anh, cô gái nhỏ vẫn bướng bỉnh áp tay lên trán anh rồi thốt lên:
– Chết! Sao lại nóng thế này nhỉ? Phải tới 40 độ đấy! – Vy Anh cuống quít kéo kéo áo anh, muốn lôi anh đến giường, nhăn mặt nài nỉ – Làm ơn đi! Anh nằm nghỉ chút đi!
Duy Phong gật đầu, anh tùy ý cởi áo khoác, quẳng lên không trung rồi ném mình lên nệm.
Vy Anh cẩn thận treo áo anh lên giá gỗ, chỉnh chỉnh điều hoà thật vừa mức rồi xông vào nhà tắm.
Khá hài lòng với sự chu đáo của mình, cô nhè nhẹ tiến tới gần người đang khép mi như ngủ say, bắt đầu đặt lên vầng trán cao ngạo tấm khăn bông đã nhúng nước ấm.
Ngay lập tức, vệt lông mày thanh tú cau lại, tay gạt phăng chiếc khăn ra, động tác dứt điểm khiến Vy Anh run nhẹ.
– Anh đừng như thế mà! Nếu không hạ sốt thì rất nguy hiểm đấy.
Duy Phong phớt lờ bộ dạng nghiêm trọng của cô, anh gõ lên mặt đồng hồ xám bạc:
– Tôi cần 2 tiếng! Một l

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Khi tình cũ đã ‘chán’, anh mới về lại bên tôi

Lão hàng xóm đáng ghét

Hối hận vì đã… dâng chồng cho sếp

Chị ơi anh yêu em

Truyện Tiểu Thư Đáng Yêu