Nhẹ Bước Vào Tim Anh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Duck hunt

Nhẹ Bước Vào Tim Anh (xem 4979)

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Phương giục đến lần thứ ba, Hoài Vân mới chịu dứt ra khỏi cuộc nói chuyện và Minh Thư mới để cô đi.
Hai người bây giờ đã trên cả thân thiết sau bao lần đấu đá và một lần thẳng thắn.
– Minh Thư, liên lạc thường xuyên nhé!
– Ừ ừ, bà nói nhiều quá. Sang bên thì chăm sóc anh Phương cho tốt kẻo anh lại đi cưa gái tây!
– Còn bà, mạnh miệng cho lắm có ngày mất tên chết bầm đấy nhé!
Tới lần này, Nguyễn Phương xách vali và gắt lên:
– Đã đi được chưa đây!!!
***
Hương cà phê sữa thơm lừng, hương cỏ dại man mát, hương hạnh nhân ngọt dịu hòa quyện lấy nhau và lan toả khắp không gian.
Thư kí Hoàng bụm miệng cười, liếc Duy Phong còn đang được bà Diệp kê thuốc.
– Ố ồ, Hoàng Duy Phong bất bại bị ốm cơ đấy! Chuyện này mà tung ra chắc Khánh Phong phải lập thêm vài công ty chuyên về thảo dược rồi đây!
Bà Diệp cười thầm, biết Duy Phong có thể nổi điên vì điều này.
Duy Phong tiện tay ném chiếc điện thoại về phía thư kí Hoàng, gằn giọng:
– Tôi không ngại bịt tin một thư kí đột nhiên bị giết hại đâu!
Thư kí Hoàng tất nhiên không dám ho he thêm, nhưng cứ đi đi lại lại, cười cười liếc liếc.
Duy Phong miễn cưỡng đưa số thuốc vào miệng. Anh muốn khỏi ốm để hôn ai đó cho thoải mái thôi!
– Nghỉ ngơi đi nhé con trai! Mẹ sang xem Vy Anh thế nào! – Bà Diệp khẽ lắc đầu một cách khó tin – Con bé này lì lợm quá!
Duy Phong chờ bà Diệp đi khỏi rồi vứt chiếc laptop và một đống giấy cho thư kí Hoàng:
– Ngay hôm nay phải làm cho xong!
Thư kí Hoàng trợn tròn mắt rồi bất mãn rên rỉ:
– Duy Phong à, tôi làm thế cũng là để bạn Vy Anh thể hiện tình cảm mà. Nếu tôi không lừa là cậu đi Mỹ thì sao biết được bạn Vy Anh có thể nhảy từ trên cao thế chứ!
Duy Phong phóng ánh mắt rừng rực cho kẻ kia! Nếu anh không kịp đỡ Vy Anh thì sẽ thế nào… Chưa kể đến chuyến bay sang Đức bị hủy bỏ!
– Anh về công ty đi!
Thư kí Hoàng méo mặt, nhưng cũng chỉ biết trách Duy Phong bằng suy nghĩ…
– Tầng 10 không phải nơi hẹn hò!
Thư kí Hoàng giật bắn mình, đẩy cặp kính và ho sặc:
– Cậu nói gì thế? Nghiêm túc đi chứ, làm việc mà hẹn hò gì!
Duy Phong gõ nhịp tay trên mặt bàn thủy tinh, anh nâng mi ném tia nhìn ranh ma cho người kia:
– Thư kí Hoàng, nguyên tắc của anh là nói không với silicon mà.
– Cậu…ốm rồi! Nghe mẹ Diệp nói gì chưa! Nghỉ nghơi đi! Tôi về công ty đây. – Thư kí Hoàng chối bay chối biến sau đó cười quỉ quyệt – Chủ tịch, nguyên tắc của anh là vòng 1 không được dưới 85 đấy sao!
Duy Phong vẫn tỏ ra vô cùng thản nhiên:
– Nguyên tắc là do tôi đặt ra thì tôi cũng thay đổi được! – Anh đưa tách cà phê lên miệng nhấp một ngụm, động tác thật điềm tĩnh nhưng thấp thoáng sự tinh quái – Đám cưới của hai người, Vy Anh không làm phù dâu đâu!
– Tại sao thế?
– Trừ khi không có phù rể!
Thư kí Hoàng nghiến răng đầy tức tối. Duy Phong còn có thể biến thái như thế, đi ghen với phù rể!
Còn nghĩ tới việc đích thân cậu ta làm phù rể thì không bao giờ!
Duy Phong đời nào chịu nhận, nhưng nếu Vy Anh nài nỉ quá mà cậu ta đồng ý thì anh cũng không chấp nhận!
Duy Phong mà làm phủ rể thì sẽ đập bẹp dí hết hào quang của chú rể và đám cưới sẽ chỉ làm nền cho cậu ta!

Trên chiếc bàn trà có mặt gỗ nhẵn bóng, Hoàng Duy Thức trải ra một số bản vẽ phác thảo căn hộ lớn phía bắc thành phố.
Dường như tình yêu làm thêm nét sống động và mượt mà trong những đường vẽ của ông.Tiêu chí ông đặt ra luôn là đẹp đẽ – độc đáo – đặc sắc.
– Chú có thể thiết kế thêm một biệt thự nữa chứ? – Chàng trai đưa ra lời đề nghị khi mắt anh lơ đãng gắn vào những bản vẽ dang dở.
Người đàn ông cười thích thú, giọng đùa cợt:
– Muốn đuổi chúng ta đi hả Duy Phong bất trị? Ngoài hai đứa ra, đâu ai đám đặt chân vào tầng 3, còn muốn riêng tư tới cỡ nào nữa đây thiếu gia?
Duy Phong không để ý tới lời cợt nhả ấy, anh nghiêm túc vạch ra kế hoạch:
– Hơn nửa năm nữa, cháu muốn thấy một biệt thự mới.
Hoàng Duy Thức cười mỉm, nói rõ ý đồ của cháu trai mình:
– Là thế này, khi con bé tốt nghiệp, sẽ cưới và sau đó hai đứa sẽ về biệt thự kia sống! – Ông dừng một lát, nhận lấy cái gật đầu của Duy Phong rồi mới tiếp – Chú không nghĩ là con bé muốn ra riêng!
– Cháu muốn! – Duy Phong ngả người trên chiếc ghế bọc da, tay gõ nhịp lên bàn gỗ – Lí do khiến Vy Anh mãi ngây thơ như thế đó là gì nếu không phải vì quá được nuông chiều? Em ấy phải đủ khôn ngoan để làm vợ một CEO như cháu! Thứ em ấy phải đối mặt là vô tận bởi Vy Anh sẽ là đối tượng để bất kì kẻ nào nhắm vào.
Hoàng Duy Thức thoáng lo lắng, tay đan trước ngực:
– Phải rồi! Tiếp cận Vy Anh là đường ngắn nhất để moi thông tin hay gây ảnh hưởng đến cháu! Vì cháu quá kín kẽ nên người ta không ngừng tìm kiếm những gì có quanh cháu! – Ông chợt ho nhẹ – Nhưng dù sao cháu cũng không nhất thiết đem con bé đi vì với con bé, thứ nguy hiểm nhất vẫn là cháu!
Duy Phong khẽ nhún vai, không có ý định phản đối, bẻ câu
chuyện theo hướng của mình:
– Cháu cần không gian riêng chỉ có cháu và em ấy! Hết!
Hoàng Duy Thức thở dài lắc đầu:
– Thôi được! Con bé rồi cũng chạy về đây suốt cho mà xem!
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng phát ra, chen vào cuộc hội thoại một cách tế nhị.
– Ồ, Diệp à, em vào đi! – Người đàn ông mỉm cười, ông biết chính xác là ai qua cách gõ cửa.
Bà Diệp bưng một khay trà thơm đặt lên bàn, hướng Duy Phong làm mặt khá nghiêm trọng:
– Hai đứa lại giận nhau gì à? Có gì mẹ sẽ bảo con bé sau! Cậu bạn kia là đến chơi thôi. Không có gì đâu. – một ánh nhìn ẩn ý lướt qua người đàn ông đang uống trà thơm – Đừng ghen nhé Duy Phong?
Chàng trai bỗng nhiên ho mạnh, anh đưa tay lên ra hiệu cho bà đừng nói thêm gì nữa rồi đứng dậy khỏi ghế, đáp lại một cách thờ ơ:
– Con đi ăn tối!
***
Duy Phong đẩy nhẹ cánh cửa màu trắng…
Trống trơn! Trên giường, chăn và gấu bông nằm ngổn ngang. Cửa sổ mở toang, gió thổi bay những trang sách trên bàn học.
– Vy Anh? – Anh bước hẳn vào phòng, cất tiếng gọi nhẹ nhàng.
Khẽ nhướn mày khi không có chút động tĩnh nào phát ra ngoài tiếng thở nhẹ của anh, Duy Phong định quay trở về phòng mình thì bỗng nghe thấy chuỗi âm thanh của tiếng nước xả mạnh.
Lúc tay anh định gõ vào cửa nhà tắm thì bỗng vang lên giọng ngạc nhiên xen lẫn sự vui mừng:
– Mẹ Diệp ạ? Con quên đem đồ trong này rồi, mẹ lấy pyjama cho con nhé! Mẹ lấy bộ màu tím nhé bởi vì màu xanh hôm qua con mặc rồi!
Duy Phong tựa người vào cánh cửa, lạnh nhạt nói:
– Tự ra lấy đi!
Vy Anh im lặng thật lâu, làn da trên má trở nên đỏ ửng:
– Anh…gọi mẹ cho em đi.
– Tự ra gọi!
– …
Cô gái nhỏ lúng túng áp tai vào cửa nghe ngóng. Lúc chiều, sau khi giải thích cho cô về vụ đánh ghen, chưa để cô kiểm chứng hay chất vấn thì đã bắt cô về phòng còn anh với Bùi Quang thì đi đâu đó thật lâu…điện thoại của hai người như bị ném vào một xó xỉnh nào đó khi cô đã gọi hơn vài chục cuộc nhưng chỉ đáp lại là tiếng chuông khô khan.
Thật lạ khi cô cũng không thể liên lạc với Trúc Vũ hay Mạnh Vũ để xác định những thắc mắc.
Có một số nghi vấn nảy ra khiến cô phân vân về giới tính của Bùi Quang!
Vì không muốn ai biết đến con người thật c

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Có Một Tình Yêu Không Thể Nghi Ngờ

Truyện Hay Cô Vợ Nhí Đáng Yêu Full

Vợ đẹp bị nhân tình ‘cá sấu’ của chồng ‘dạy cho một bài học’ mà nuốt nghẹn công nhận đúng

Truyện Nhóc ơi yêu anh nhé

Yêu nhau mà chẳng đến đâu thì thôi, ở một mình cũng ổn