a rượu, ly này tiếp ly kia được anh uống cạn trong giây lát.
Sắc đêm một phủ kín, mây đen nặng trịch dăng khắp bầu trời.
Sẽ mưa!
Vy Anh hoảng hốt xới tung cỏ, nếu cô tìm không ra, lát mưa đến sẽ cuốn sạch. Lúc ấy, cô có vạch từng ngọn cỏ cũng sẽ không thấy. Mưa kéo đến rất nhanh, một giọt rơi trên tay cô và sau đó là cả trận nước trút xuống mạnh bạo. Vy Anh ngẩn người một lúc rồi mất bình tĩnh nhìn quanh, mong lọt vào mắt là ánh lấp lánh nào đó.
Không thấy…người cô ướt nhẹp, tóc rủ khắp mặt, chân lấm đất ẩm, tay nhưng nhức.
Không thấy…vai cô run rẩy, môi thâm tím và sắc mặt nhợt nhạt. Chân muốn ngã quị, tay ôm lấy thân người lạnh buốt.
Không thấy…vẫn không thấy…Vy Anh bật khóc, cô mệt mỏi nằm nhoài trên bãi cỏ, gào to và khóc lớn.
Mất anh, mất cỏ ba lá, mất nhẫn…mất hết thảy mọi thứ…Muốn giữ lời với anh nên bỏ đi nhưng chưa cần đến cái níu tay của anh đã ở lại. Muốn để anh không khó chịu nên lẩn trốn nhưng khi anh không tìm đến lại tự ló mặt.
Cô ấu trĩ! Phải xem anh cần cô không đã chứ. Một chữ kí là có thể cắt đứt mọi quan hệ. Một lời nói đã dập tắt mọi hi vọng, cố gắng của cô. Một cú vung tay đã ném phăng những thứ mà cô trân trọng!
Vy Anh đột nhiên bật cười, cô rõ là trò hề.
Còn nhớ hôm ấy rất mạnh miệng tuyên bố là bạn gái Hoàng Duy Phong, cuối cùng, Ngọc Mỹ lại nhắn cô làm phù dâu!
Trên đời này, cô có lẽ là người kém cỏi, ngu ngốc nhất.
Vy Anh le lưỡi nhấm nhấm vài hạt mưa lạnh. Miệng cười toe toét bao nhiêu tim lại bị khoét sâu bấy nhiêu.
Phải thật lâu cho đến khi trời tản mây, hơi nước đọng thành sương, sắc trời xám nhẹ, Vy Anh mới gượng dậy, nặng nhọc tìm về phòng. Có lẽ tắm rửa, nghỉ ngơi một chút rồi đến trường. Không chết được thì phải sống thật tốt, ảnh hưởng tới mọi người nhiều rồi!
Vy Anh tự đập đập vài cái vào mặt để đầu óc tỉnh táo hơn, cô nhón chân trên hành lang giữ chặt những tiếng ho trong lồng ngực.
Qua phòng anh, bất giác, cô dừng chân, mắt xoáy sâu vào cánh cửa xám như muốn xuyên ánh nhìn vào trong để xem anh đang như thế nào.
Đứng một lúc thật lâu rồi cô mới chịu đi tiếp.
***
Tắm xong, Vy Anh mặc hẳn đồng phục trường. Cô gặm nhanh vài chiếc Bebe rồi cho đống thuốc tây vào miệng. Chè ngọt xua đi vị đắng của đủ loại thuốc cảm, đau đầu, ho khan…
Yên tâm với sức khoẻ của mình, cô mới ngồi vào bàn học tiếng Pháp.
Thi thoảng, cô ho mạnh vài tiếng, cổ họng dần đau rát và đặc quánh lại.
Gần bốn giờ sáng…
Cánh cửa phòng màu trắng đột nhiên được mở ra, Vy Anh ngơ ngác nhìn Duy Phong đang đứng dựa vào cửa, nhíu mày hỏi:
– Làm gì đấy?
Vy Anh cuống quít hướng anh, rối rít đáp lời:
– Em xin lỗi! Em ho mạnh nên đánh thức anh ạ? Em đi học ngay đây! – Vy Anh vội vã nhét sách vở vào rồi túm lấy quai balô đi đến cửa.
Duy Phong vẫn đứng im, dáng người cao lớn chắn ngang không có ý nhường đường, ánh mắt tối tăm chiếu lên người đang che miệng ho dữ dội, mặt mũi đỏ gay.
Phòng là cách âm nên anh đâu hề nghe he thấy gì! Suốt đêm qua, anh uống hết thảy 3 chai rượu, nằm mê mệt đến tận bây giờ.
Anh đưa tay áp lên trán Vy Anh sau đó mím môi lại, gắn chặt ánh nhìn vào cô…Một ý nghĩ lướt qua khiến anh phải mất vài khắc để nén ngỡ ngàng rồi mới hít nhẹ một hơi, đem cô gấp gáp ôm chặt vào lòng.
– Em để đầu óc rơi đi đâu rồi Vy Anh?
Một cú điện thoại réo rắt vang lên đúng lúc chủ nhân đang nửa mê nửa tỉnh, không muốn thoát khỏi giấc mơ ngọt ngào đang quấn lấy.
Vy Anh với tay tắt máy, cô mơ thấy Duy Phong ôm cô, ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ quen thuộc và làn môi lành lạnh áp chặt lấy môi cô.
“… ”
Vy Anh sực tỉnh, cô mở to mắt nhìn anh đang hôn cô rất mạnh liệt, biết
cô đã dậy nên anh bịt mắt cô lại. Vy Anh kích động đến mức tay trượt lên vai anh, đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của anh.
Vậy là không phải mơ…
Lúc mờ sáng, anh đã ôm cô rất chặt, sau đó ném thẳng cô lên giường. Lấy khăn ướt chườm trán, lấy cháo trắng đút cho cô…Sau đó, anh báo nhà trường là cô sẽ nghỉ… 10 ngày. Rồi sau đó, cô lơ ngơ bị anh quấn chặt chăn…Kết quả là ngủ li bì…và bị anh hôn…
“Lolli lolli oh lollipop ”
– Ưm, kh…oan đã. – Vy Anh bắt đầu vùng vẫy, tay mân mê tìm nút nghe của chiếc di động đáng thương đã đổ hơn chục lần chuông.
Duy Phong rời khỏi cô, khá bực mình khi bị quấy rầy.
– Alô! – Vy Anh vừa nhìn trần nhà vừa ho sặc sụa, mặt đỏ bừng liếc trộm người kế bên còn đang tối mặt, kéo như giật đám rèm để nhìn cảnh sắc xám xịt bên ngoài.
– Ai vậy ạ? – Vy Anh ngơ ngác khi không có ai đáp lời.
Duy Phong vừa day thái dương vừa giật phăng máy cô, âm điệu giọng nói trầm và sắc:
– Sao?
Chẳng biết ai đấy đã kịp nói gì chưa, chỉ thấy anh cúp máy ngay sau đó. Tay day mạnh thái dương.
– Ai thế anh? – Vy Anh nhỏ nhẹ hỏi, người dựa hẳn vào vai anh.
– Kệ!
– Anh mệt à? Đau đầu lắm không? – Vy Anh sốt sắng nhào dậy, tay chạm vào trán anh, thốt lên – Chết! Anh lây ốm của em rồi!
Duy Phong mím mím môi, vừa giận dữ vừa bất mãn. Anh có thể bị tai nạn còn hơn là để cơn ốm vặt làm chuếnh choáng!
Vy Anh cười khúc khích, dáng vẻ của anh hệt như đang giận hờn.
– Cười?
– À, không! Em xin lỗi! Anh nghỉ chút nhé?
– 15 phút nữa tôi sang Đức. 4 ngày!
Vy Anh gật gật đầu đầy hụt hẫng nhưng vẫn nhoẻn miệng cười.
– Anh đi vui vẻ nhé!
– Không còn câu khác?
– Ừm…anh làm việc tốt! Nghỉ ngơi thật tốt nhé!
– Đợi tôi chứ? – Duy Phong thở nhẹ ra, mang ánh nhìn chờ mong ghim vào người cô.
Vy Anh vân vê mép váy đồng phục một lúc lâu rồi cười thật rạng rỡ:
– Chị Ngọc Mỹ sẽ đợi anh!
– Ồ, thế à?
– Vâng…chị ấy… em… – Vy Anh trở nên mất bình tĩnh khi anh cười nhạt, thần thái anh đầy mệt mỏi và có phần đau đớn. – Tôi đang hỏi em! Sao em thích lôi người khác vào thế?
– Em… – Vy Anh hoang mang khi Duy Phong đang vờn những ngón tay trên chiếc thắt nơ gắn nơi cổ áo sơ mi hồng, cô bỗng tuôn ra một dăng – Em xin lỗi! Em không thể làm phù dâu cho đám cưới của hai người được!
Duy Phong lấy tay bóp mạnh trán mình, anh gằn giọng:
– Đang chọc điên tôi đấy à?
Vy Anh trưng ra vẻ mặt hối lỗi, cắn cắn môi:
– Không phải đâu! Tại năm nay em học cuối cấp nên bài vở rất căng! Phù dâu thì phải đầu tư gần như với cô dâu! Em không đảm nhiệm nổi! Anh với chị ấy tìm ai khác cũng được mà!
Duy Phong cười, nét cười thất vọng và đầy tổn thương. Anh ôm cô, hương nước hoa dịu nhẹ thoáng qua, giọng anh trầm ấm nhưng đứt gãy:
– Vy Anh, đã bao giờ em chịu hỏi tôi một tiếng chưa? Làm thế nào mà em có thể kết luận những điều ấy dễ dàng như vậy? – Anh tựa cằm lên mái tóc mềm, thơm và rối, nhắm mắt để kiềm chế cơn đau dạ dày – Đối với em. Tôi yêu Hoài Vân, giết bố em và giờ là cưới Ngọc Mỹ! Tôi thật sự mệt rồi! Em đã từng yêu tôi chưa?
Đã từng yêu anh chưa? Hay anh chỉ là Duy Phong xuất sắc ám ảnh lấy Bé con, làm điên đảo tâm hồn non nớt của Vy Anh? Còn tình yêu, mình anh vun vén và nuôi giữ…
Nếu anh cứ thế này, Vy Anh sẽ không thoát khỏi được sự độc chiếm vô lối của anh…
– Anh Duy Phong! Em… – Vy Anh nghẹn lời, cô áp tai vào tim anh. Là tiết tấu bình thường nhưng đều đè những nhịp nặng nề, lắm yêu thương cũng lắm đau khổ. Cô khóc,
Sắc đêm một phủ kín, mây đen nặng trịch dăng khắp bầu trời.
Sẽ mưa!
Vy Anh hoảng hốt xới tung cỏ, nếu cô tìm không ra, lát mưa đến sẽ cuốn sạch. Lúc ấy, cô có vạch từng ngọn cỏ cũng sẽ không thấy. Mưa kéo đến rất nhanh, một giọt rơi trên tay cô và sau đó là cả trận nước trút xuống mạnh bạo. Vy Anh ngẩn người một lúc rồi mất bình tĩnh nhìn quanh, mong lọt vào mắt là ánh lấp lánh nào đó.
Không thấy…người cô ướt nhẹp, tóc rủ khắp mặt, chân lấm đất ẩm, tay nhưng nhức.
Không thấy…vai cô run rẩy, môi thâm tím và sắc mặt nhợt nhạt. Chân muốn ngã quị, tay ôm lấy thân người lạnh buốt.
Không thấy…vẫn không thấy…Vy Anh bật khóc, cô mệt mỏi nằm nhoài trên bãi cỏ, gào to và khóc lớn.
Mất anh, mất cỏ ba lá, mất nhẫn…mất hết thảy mọi thứ…Muốn giữ lời với anh nên bỏ đi nhưng chưa cần đến cái níu tay của anh đã ở lại. Muốn để anh không khó chịu nên lẩn trốn nhưng khi anh không tìm đến lại tự ló mặt.
Cô ấu trĩ! Phải xem anh cần cô không đã chứ. Một chữ kí là có thể cắt đứt mọi quan hệ. Một lời nói đã dập tắt mọi hi vọng, cố gắng của cô. Một cú vung tay đã ném phăng những thứ mà cô trân trọng!
Vy Anh đột nhiên bật cười, cô rõ là trò hề.
Còn nhớ hôm ấy rất mạnh miệng tuyên bố là bạn gái Hoàng Duy Phong, cuối cùng, Ngọc Mỹ lại nhắn cô làm phù dâu!
Trên đời này, cô có lẽ là người kém cỏi, ngu ngốc nhất.
Vy Anh le lưỡi nhấm nhấm vài hạt mưa lạnh. Miệng cười toe toét bao nhiêu tim lại bị khoét sâu bấy nhiêu.
Phải thật lâu cho đến khi trời tản mây, hơi nước đọng thành sương, sắc trời xám nhẹ, Vy Anh mới gượng dậy, nặng nhọc tìm về phòng. Có lẽ tắm rửa, nghỉ ngơi một chút rồi đến trường. Không chết được thì phải sống thật tốt, ảnh hưởng tới mọi người nhiều rồi!
Vy Anh tự đập đập vài cái vào mặt để đầu óc tỉnh táo hơn, cô nhón chân trên hành lang giữ chặt những tiếng ho trong lồng ngực.
Qua phòng anh, bất giác, cô dừng chân, mắt xoáy sâu vào cánh cửa xám như muốn xuyên ánh nhìn vào trong để xem anh đang như thế nào.
Đứng một lúc thật lâu rồi cô mới chịu đi tiếp.
***
Tắm xong, Vy Anh mặc hẳn đồng phục trường. Cô gặm nhanh vài chiếc Bebe rồi cho đống thuốc tây vào miệng. Chè ngọt xua đi vị đắng của đủ loại thuốc cảm, đau đầu, ho khan…
Yên tâm với sức khoẻ của mình, cô mới ngồi vào bàn học tiếng Pháp.
Thi thoảng, cô ho mạnh vài tiếng, cổ họng dần đau rát và đặc quánh lại.
Gần bốn giờ sáng…
Cánh cửa phòng màu trắng đột nhiên được mở ra, Vy Anh ngơ ngác nhìn Duy Phong đang đứng dựa vào cửa, nhíu mày hỏi:
– Làm gì đấy?
Vy Anh cuống quít hướng anh, rối rít đáp lời:
– Em xin lỗi! Em ho mạnh nên đánh thức anh ạ? Em đi học ngay đây! – Vy Anh vội vã nhét sách vở vào rồi túm lấy quai balô đi đến cửa.
Duy Phong vẫn đứng im, dáng người cao lớn chắn ngang không có ý nhường đường, ánh mắt tối tăm chiếu lên người đang che miệng ho dữ dội, mặt mũi đỏ gay.
Phòng là cách âm nên anh đâu hề nghe he thấy gì! Suốt đêm qua, anh uống hết thảy 3 chai rượu, nằm mê mệt đến tận bây giờ.
Anh đưa tay áp lên trán Vy Anh sau đó mím môi lại, gắn chặt ánh nhìn vào cô…Một ý nghĩ lướt qua khiến anh phải mất vài khắc để nén ngỡ ngàng rồi mới hít nhẹ một hơi, đem cô gấp gáp ôm chặt vào lòng.
– Em để đầu óc rơi đi đâu rồi Vy Anh?
Một cú điện thoại réo rắt vang lên đúng lúc chủ nhân đang nửa mê nửa tỉnh, không muốn thoát khỏi giấc mơ ngọt ngào đang quấn lấy.
Vy Anh với tay tắt máy, cô mơ thấy Duy Phong ôm cô, ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ quen thuộc và làn môi lành lạnh áp chặt lấy môi cô.
“… ”
Vy Anh sực tỉnh, cô mở to mắt nhìn anh đang hôn cô rất mạnh liệt, biết
cô đã dậy nên anh bịt mắt cô lại. Vy Anh kích động đến mức tay trượt lên vai anh, đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của anh.
Vậy là không phải mơ…
Lúc mờ sáng, anh đã ôm cô rất chặt, sau đó ném thẳng cô lên giường. Lấy khăn ướt chườm trán, lấy cháo trắng đút cho cô…Sau đó, anh báo nhà trường là cô sẽ nghỉ… 10 ngày. Rồi sau đó, cô lơ ngơ bị anh quấn chặt chăn…Kết quả là ngủ li bì…và bị anh hôn…
“Lolli lolli oh lollipop ”
– Ưm, kh…oan đã. – Vy Anh bắt đầu vùng vẫy, tay mân mê tìm nút nghe của chiếc di động đáng thương đã đổ hơn chục lần chuông.
Duy Phong rời khỏi cô, khá bực mình khi bị quấy rầy.
– Alô! – Vy Anh vừa nhìn trần nhà vừa ho sặc sụa, mặt đỏ bừng liếc trộm người kế bên còn đang tối mặt, kéo như giật đám rèm để nhìn cảnh sắc xám xịt bên ngoài.
– Ai vậy ạ? – Vy Anh ngơ ngác khi không có ai đáp lời.
Duy Phong vừa day thái dương vừa giật phăng máy cô, âm điệu giọng nói trầm và sắc:
– Sao?
Chẳng biết ai đấy đã kịp nói gì chưa, chỉ thấy anh cúp máy ngay sau đó. Tay day mạnh thái dương.
– Ai thế anh? – Vy Anh nhỏ nhẹ hỏi, người dựa hẳn vào vai anh.
– Kệ!
– Anh mệt à? Đau đầu lắm không? – Vy Anh sốt sắng nhào dậy, tay chạm vào trán anh, thốt lên – Chết! Anh lây ốm của em rồi!
Duy Phong mím mím môi, vừa giận dữ vừa bất mãn. Anh có thể bị tai nạn còn hơn là để cơn ốm vặt làm chuếnh choáng!
Vy Anh cười khúc khích, dáng vẻ của anh hệt như đang giận hờn.
– Cười?
– À, không! Em xin lỗi! Anh nghỉ chút nhé?
– 15 phút nữa tôi sang Đức. 4 ngày!
Vy Anh gật gật đầu đầy hụt hẫng nhưng vẫn nhoẻn miệng cười.
– Anh đi vui vẻ nhé!
– Không còn câu khác?
– Ừm…anh làm việc tốt! Nghỉ ngơi thật tốt nhé!
– Đợi tôi chứ? – Duy Phong thở nhẹ ra, mang ánh nhìn chờ mong ghim vào người cô.
Vy Anh vân vê mép váy đồng phục một lúc lâu rồi cười thật rạng rỡ:
– Chị Ngọc Mỹ sẽ đợi anh!
– Ồ, thế à?
– Vâng…chị ấy… em… – Vy Anh trở nên mất bình tĩnh khi anh cười nhạt, thần thái anh đầy mệt mỏi và có phần đau đớn. – Tôi đang hỏi em! Sao em thích lôi người khác vào thế?
– Em… – Vy Anh hoang mang khi Duy Phong đang vờn những ngón tay trên chiếc thắt nơ gắn nơi cổ áo sơ mi hồng, cô bỗng tuôn ra một dăng – Em xin lỗi! Em không thể làm phù dâu cho đám cưới của hai người được!
Duy Phong lấy tay bóp mạnh trán mình, anh gằn giọng:
– Đang chọc điên tôi đấy à?
Vy Anh trưng ra vẻ mặt hối lỗi, cắn cắn môi:
– Không phải đâu! Tại năm nay em học cuối cấp nên bài vở rất căng! Phù dâu thì phải đầu tư gần như với cô dâu! Em không đảm nhiệm nổi! Anh với chị ấy tìm ai khác cũng được mà!
Duy Phong cười, nét cười thất vọng và đầy tổn thương. Anh ôm cô, hương nước hoa dịu nhẹ thoáng qua, giọng anh trầm ấm nhưng đứt gãy:
– Vy Anh, đã bao giờ em chịu hỏi tôi một tiếng chưa? Làm thế nào mà em có thể kết luận những điều ấy dễ dàng như vậy? – Anh tựa cằm lên mái tóc mềm, thơm và rối, nhắm mắt để kiềm chế cơn đau dạ dày – Đối với em. Tôi yêu Hoài Vân, giết bố em và giờ là cưới Ngọc Mỹ! Tôi thật sự mệt rồi! Em đã từng yêu tôi chưa?
Đã từng yêu anh chưa? Hay anh chỉ là Duy Phong xuất sắc ám ảnh lấy Bé con, làm điên đảo tâm hồn non nớt của Vy Anh? Còn tình yêu, mình anh vun vén và nuôi giữ…
Nếu anh cứ thế này, Vy Anh sẽ không thoát khỏi được sự độc chiếm vô lối của anh…
– Anh Duy Phong! Em… – Vy Anh nghẹn lời, cô áp tai vào tim anh. Là tiết tấu bình thường nhưng đều đè những nhịp nặng nề, lắm yêu thương cũng lắm đau khổ. Cô khóc,