ất lỏng sóng sánh vồ lấy thành ly.
Anh uống cạn một hơi và có tiếng rơi vỡ vụn. Những mảnh thủy tinh lấp lánh giữa đêm tối.
Hơi thở anh nhẹ bẫng khi chợt nhận ra mình rất lạc lõng và đơn độc.
Hoài Mai, người luôn chăm sóc, cận kề anh lại có thể bắt cóc anh.
Còn bé con, anh yêu cô ấy nhưng vì anh, Vy Anh luôn phải chịu đựng. Những trận đòn, những mặc cảm khoảng cách, những cơn đau thắt từ quá khứ xuyên thẳng vào thực tại.Để chỉ cần một biến động xảy ra, điều đầu tiên cô ấy muốn vẫn là rời xa anh.
Duy Phong hít nhẹ nhúm không khí lạnh, anh sẽ thả bé con ra, để cô ấy tự do vùng vẫy trong đống màu mè mà cuộc sống tạo dựng.
Bùi Quang nói đúng, anh không đem lại được hạnh phúc cho cô ấy. Và bé con, có lẽ chỉ xem anh là thần tượng…
Kể từ bây giờ, anh sẽ không sắp đặt tình yêu vào cuộc sống của mình.
Những ký ức kia, anh sẽ chôn vùi sau mặt phẳng lặng, sẽ không để chút rung động làm tâm trí đảo ngược.
Tất cả đã chấm dứt, Bé con hay Vy Anh cũng sẽ chỉ là sự lệch lạc của lý trí.
Duy Phong với thần thái điềm tĩnh thả mình vào ghế xoay, trong sắc đen, có thứ ánh sáng xanh từ laptop toả ra.
***
Vy Anh ngồi co tròn trong hành lang trống trải, đã 5 ngày nay, cô luôn lặp đi lặp lại hành động này – canh giữ cửa phòng xám.
Để lúc anh về, cô có thể thấy hoặc nếu anh về vào lúc cô không để ý thì khi bước ra, anh sẽ gặp cô.
Suốt những ngày này, cô nhớ anh tới phát điên. Từ binh minh cho đến tận hoàng hôn và ngay cả đêm khuya.
Kể từ khi Bùi Quang đưa cô về, cô chưa thấy anh một lần nào.
Cô tìm đến toà cao ốc K.P nhưng anh đã hạ lệnh cấm tất cả được đặt chân vào tầng 10.
Thư kí Hoàng không hé nửa câu, chỉ bảo cô đừng gây thêm phiền phức cho anh.
Tất cả mọi người đều giữ kín bưng hết thảy thông tin về anh, giữ im lặng tuyệt đối trước những câu hỏi liên quan tới anh, họ cư xử với cô vẫn thật bình thường, như chẳng hề có bất kì chuyện gì đã xảy ra.
Anh vẫn tồn tại, vẫn hưởng chung với cô một bầu không khí nhưng đã hoàn toàn biến mất khỏi cô, chỉ mình cô là không biết tới anh, chỉ mình cuộc sống của cô cô là không có anh.
Phạm Trường Doãn là vì không chịu được những ám ảnh và dằn vặt nên tự tìm lối thoát cho mình, cô lại trách anh…Cô khóc thét lên một cách điên cuồng, cô đã sai, đã làm tổn thương anh…Và bây giờ, ngay cả gặp anh cô còn không có cơ hội nữa rồi.
Vy Anh khóc mệt và ngủ gục, đột nhiên cô cảm nhận được người mình nhẹ bẫng trong vòng tay rắn chắc.
Thấy cô tỉnh lại, Hoàng Duy Thức mỉm cười:
– Con gái, ngủ ở đây sẽ dễ cảm lạnh lắm.
Tuyệt nhiên, ông khồng hề thắc mắc hay để lộ bất kì biểu hiện khác thường nào.
Vy Anh thẫn thờ gật đầu, cô lủi thủi đi vào phòng, ngồi trên giường và phóng tầm mắt về phía chiếc xích đu, ngực cô cuộn từng cơn tê tái.
Cô không ngủ được, thiếu mùi hương dịu nhẹ và hơi thở nam tính ấy, có cố gắng bao nhiêu, cô cũng chỉ có thể khép mi và để hình dung về anh trong suy nghĩ.
Lại một ngày nữa, cô mất anh…
***
Thư kí Hoàng thở dài đẩy cặp kính rồi đặt giấy lịch trình làm việc anh đã sắp xếp lên mặt bàn.
Duy Phong lướt mắt qua rồi hỏi với chất giọng lạnh đạm:
– Tại sao để trống hai tiếng?
– Cậu nên nghỉ ngơi đi! – Thư kí Hoàng đau xót nhìn anh.
Năm ngày nay, Duy Phong vùi mình vào công việc, hết giam mình trong phòng kính rồi lại bay khắp Đông Nam Á, thực hiện một chuỗi hành trình khảo sát khắp nơi.
Anh rất đỗi bình thản, chưa bao giờ thấy anh rơi vào trầm mặc hay thất thần trong vài giây như khi còn nhớ bé con, khi Vy Anh rơi vào khủng hoảng.
Anh thản nhiên đến vô cảm. Rượu là thứ anh nạp vào mỗi ngay nhưng lý trí của anh đã cứng và rắn đến mức ngay cả khi chất cồn ấy ngập trong từng ngóc ngách của cơ thể thì thần thái anh vẫn không hề sứt mẻ.
– Thư kí Hoàng, anh nộp đơn xin thôi việc – Duy Phong chấm dứt nhanh gọn những điều không đáng quan tâm.
– Vậy để tôi sắp xếp lại.
Thư kí Hoàng đẩy cặp kính, anh không muốn rời bỏ chức vụ này, anh lớn lên cùng Duy Phong và Khánh Phong, và quan trọng nhất là, nắm vai trò trợ thủ đắc lực, anh có thể giúp Duy Phong nhiều hơn.
Đã gần một tuần nay, Vy Anh vẫn thường xuyên đến tìm Duy Phong nhưng anh không để cô vào.
Anh không muốn Duy Phong phải dấn thân vào vòng tình yêu luẩn quẩn, biểu đồ cảm xúc sẽ không đi trên một đường thẳng mà chông chênh, khi tăng vọt, khi tụt xuống rồi sẽ có ngày đứt gãy. Nhưng nếu để Duy Phong thế này, mọi cảm giác của anh sẽ bị tê liệt, khối óc sẽ bị sự vô cảm lấn át…anh sẽ rất đáng sợ.
Duy Phong không cần tình yêu nhưng cũng nên cần chút dư vị nhàn nhạt để không bị mất vị giác.
Thư kí Hoàng khép cửa lại và nối máy xuống đại sảnh:
– Để cô bé vào!
Duy Phong uống ực một hơi ly rượu rồi tiếp tục làm việc. Hôm nay, chú Duy Thức đã đến tận đây để tìm anh, kể về việc ông đã lọt vào B.C như thế nào. 8 năm trước, khi BC thành lập, anh đã lập tức điều Nguyên đi dò tìm tung tích về Hoàng Duy Thức và đã tóm gọn được mọi hành tung của ông. Tuy nhiên, ông đã dùng mọi lý lẽ để thuyết phục và Nguyên là người nắm được bí mật của ông – ông bị vô sinh. Và cho đến khi B.C tìm đến Vy Anh thì Nguyên đã biết hết tất cả mọi thứ.
Cũng như ông, không muốn đào xới quá khứ để những mảnh vụn lem luốc ấy vấy bẩn hiện tại, cho nên hai người đã quyết định che chắn sự thật.
10 năm trước, ngày anh sang Mỹ, ông đã âm thầm tới biệt thự trắng, để một phong thư lại cho anh và Duy Phong đã không nhận được…Vậy là, Hoài Mai – người giúp việc đã lấy mất thứ này.
“Chú sẽ tự lộ diện khi nào cháu cần chú ”
Hoài Mai bắt cóc Duy Phong là muốn dụ ông ra mặt…bà ta yêu ông…cho nên có thể dễ dàng xem anh như con mồi.
Duy Thức yêu Vy Anh, nên có thể dễ dàng che mắt anh.
Còn Vy Anh…có yêu anh không? Khi bất kể lúc nào cũng muốn vứt anh ra khỏi cuộc sống của cô ấy?
Duy Phong day thái dương để ép chết những suy nghĩ đang đi lệch khỏi trung tâm não bộ.
Kệ thôi! Anh đã được định sẵn là người thâu tóm khối kinh tế khổng lồ, không nên tốn thời gian vào đống nhập nhằng kia. Duy Phong bắt đầu trích một vụn nhỏ chất xám để hoàn thiện đống hợp đồng đang chờ chữ kí của anh.
Chiếc bút đang xoay trong tay anh bỗng ngưng lại trong vòng nửa tích tắc, Duy Phong ngẩng đầu nhìn người đang rụt rè bước vào phòng kính, mắt anh hằn những tia sáng mạnh mẽ.
Thật lạ! Anh không có bất ngờ nào, thần trí anh hoàn toàn trống rỗng. Anh cười nhạt với chính mình, cảm giác của anh tê liệt thật rồi?
Anh đã rứt hết mọi nhung nhớ, mọi yêu chiều và mọi kiên nhẫn cho ai đó…Hơn mười năm nay, để sau quá nhiều chà đạp trút vào thì lòng anh thật sự đã lạnh ngắt.
Vy Anh bé bỏng và e dè như mèo con, người cô mỏng manh, thể xác tiều tụy không chút sức sống, cô ngơ ngác trước ánh mắt vô thần của anh.
Ánh mắt này…so với khi anh nhìn mọi người xung quanh thì không sót đi lấy một tia lạnh lẽo.
– Anh Duy Phong, em…
Không để cô nói trọn câu, anh đã ném chất giọng sắc lạnh của mình vào máy đen:
– Sa thải hết nhân viên có mặt dưới đại sảnh!
Vy Anh sững sờ, cô phải quay mặt đi và không ngừng chớp chớp mi để nước mặt được thu về, cô cúi gằm mặt, day day mũi chân đầy căng thẳng, mấp máy môi:
– Em…xin lỗi! Em…
Lại một lần nữa, anh ngắt lời cô:
– Hoàng V
Anh uống cạn một hơi và có tiếng rơi vỡ vụn. Những mảnh thủy tinh lấp lánh giữa đêm tối.
Hơi thở anh nhẹ bẫng khi chợt nhận ra mình rất lạc lõng và đơn độc.
Hoài Mai, người luôn chăm sóc, cận kề anh lại có thể bắt cóc anh.
Còn bé con, anh yêu cô ấy nhưng vì anh, Vy Anh luôn phải chịu đựng. Những trận đòn, những mặc cảm khoảng cách, những cơn đau thắt từ quá khứ xuyên thẳng vào thực tại.Để chỉ cần một biến động xảy ra, điều đầu tiên cô ấy muốn vẫn là rời xa anh.
Duy Phong hít nhẹ nhúm không khí lạnh, anh sẽ thả bé con ra, để cô ấy tự do vùng vẫy trong đống màu mè mà cuộc sống tạo dựng.
Bùi Quang nói đúng, anh không đem lại được hạnh phúc cho cô ấy. Và bé con, có lẽ chỉ xem anh là thần tượng…
Kể từ bây giờ, anh sẽ không sắp đặt tình yêu vào cuộc sống của mình.
Những ký ức kia, anh sẽ chôn vùi sau mặt phẳng lặng, sẽ không để chút rung động làm tâm trí đảo ngược.
Tất cả đã chấm dứt, Bé con hay Vy Anh cũng sẽ chỉ là sự lệch lạc của lý trí.
Duy Phong với thần thái điềm tĩnh thả mình vào ghế xoay, trong sắc đen, có thứ ánh sáng xanh từ laptop toả ra.
***
Vy Anh ngồi co tròn trong hành lang trống trải, đã 5 ngày nay, cô luôn lặp đi lặp lại hành động này – canh giữ cửa phòng xám.
Để lúc anh về, cô có thể thấy hoặc nếu anh về vào lúc cô không để ý thì khi bước ra, anh sẽ gặp cô.
Suốt những ngày này, cô nhớ anh tới phát điên. Từ binh minh cho đến tận hoàng hôn và ngay cả đêm khuya.
Kể từ khi Bùi Quang đưa cô về, cô chưa thấy anh một lần nào.
Cô tìm đến toà cao ốc K.P nhưng anh đã hạ lệnh cấm tất cả được đặt chân vào tầng 10.
Thư kí Hoàng không hé nửa câu, chỉ bảo cô đừng gây thêm phiền phức cho anh.
Tất cả mọi người đều giữ kín bưng hết thảy thông tin về anh, giữ im lặng tuyệt đối trước những câu hỏi liên quan tới anh, họ cư xử với cô vẫn thật bình thường, như chẳng hề có bất kì chuyện gì đã xảy ra.
Anh vẫn tồn tại, vẫn hưởng chung với cô một bầu không khí nhưng đã hoàn toàn biến mất khỏi cô, chỉ mình cô là không biết tới anh, chỉ mình cuộc sống của cô cô là không có anh.
Phạm Trường Doãn là vì không chịu được những ám ảnh và dằn vặt nên tự tìm lối thoát cho mình, cô lại trách anh…Cô khóc thét lên một cách điên cuồng, cô đã sai, đã làm tổn thương anh…Và bây giờ, ngay cả gặp anh cô còn không có cơ hội nữa rồi.
Vy Anh khóc mệt và ngủ gục, đột nhiên cô cảm nhận được người mình nhẹ bẫng trong vòng tay rắn chắc.
Thấy cô tỉnh lại, Hoàng Duy Thức mỉm cười:
– Con gái, ngủ ở đây sẽ dễ cảm lạnh lắm.
Tuyệt nhiên, ông khồng hề thắc mắc hay để lộ bất kì biểu hiện khác thường nào.
Vy Anh thẫn thờ gật đầu, cô lủi thủi đi vào phòng, ngồi trên giường và phóng tầm mắt về phía chiếc xích đu, ngực cô cuộn từng cơn tê tái.
Cô không ngủ được, thiếu mùi hương dịu nhẹ và hơi thở nam tính ấy, có cố gắng bao nhiêu, cô cũng chỉ có thể khép mi và để hình dung về anh trong suy nghĩ.
Lại một ngày nữa, cô mất anh…
***
Thư kí Hoàng thở dài đẩy cặp kính rồi đặt giấy lịch trình làm việc anh đã sắp xếp lên mặt bàn.
Duy Phong lướt mắt qua rồi hỏi với chất giọng lạnh đạm:
– Tại sao để trống hai tiếng?
– Cậu nên nghỉ ngơi đi! – Thư kí Hoàng đau xót nhìn anh.
Năm ngày nay, Duy Phong vùi mình vào công việc, hết giam mình trong phòng kính rồi lại bay khắp Đông Nam Á, thực hiện một chuỗi hành trình khảo sát khắp nơi.
Anh rất đỗi bình thản, chưa bao giờ thấy anh rơi vào trầm mặc hay thất thần trong vài giây như khi còn nhớ bé con, khi Vy Anh rơi vào khủng hoảng.
Anh thản nhiên đến vô cảm. Rượu là thứ anh nạp vào mỗi ngay nhưng lý trí của anh đã cứng và rắn đến mức ngay cả khi chất cồn ấy ngập trong từng ngóc ngách của cơ thể thì thần thái anh vẫn không hề sứt mẻ.
– Thư kí Hoàng, anh nộp đơn xin thôi việc – Duy Phong chấm dứt nhanh gọn những điều không đáng quan tâm.
– Vậy để tôi sắp xếp lại.
Thư kí Hoàng đẩy cặp kính, anh không muốn rời bỏ chức vụ này, anh lớn lên cùng Duy Phong và Khánh Phong, và quan trọng nhất là, nắm vai trò trợ thủ đắc lực, anh có thể giúp Duy Phong nhiều hơn.
Đã gần một tuần nay, Vy Anh vẫn thường xuyên đến tìm Duy Phong nhưng anh không để cô vào.
Anh không muốn Duy Phong phải dấn thân vào vòng tình yêu luẩn quẩn, biểu đồ cảm xúc sẽ không đi trên một đường thẳng mà chông chênh, khi tăng vọt, khi tụt xuống rồi sẽ có ngày đứt gãy. Nhưng nếu để Duy Phong thế này, mọi cảm giác của anh sẽ bị tê liệt, khối óc sẽ bị sự vô cảm lấn át…anh sẽ rất đáng sợ.
Duy Phong không cần tình yêu nhưng cũng nên cần chút dư vị nhàn nhạt để không bị mất vị giác.
Thư kí Hoàng khép cửa lại và nối máy xuống đại sảnh:
– Để cô bé vào!
Duy Phong uống ực một hơi ly rượu rồi tiếp tục làm việc. Hôm nay, chú Duy Thức đã đến tận đây để tìm anh, kể về việc ông đã lọt vào B.C như thế nào. 8 năm trước, khi BC thành lập, anh đã lập tức điều Nguyên đi dò tìm tung tích về Hoàng Duy Thức và đã tóm gọn được mọi hành tung của ông. Tuy nhiên, ông đã dùng mọi lý lẽ để thuyết phục và Nguyên là người nắm được bí mật của ông – ông bị vô sinh. Và cho đến khi B.C tìm đến Vy Anh thì Nguyên đã biết hết tất cả mọi thứ.
Cũng như ông, không muốn đào xới quá khứ để những mảnh vụn lem luốc ấy vấy bẩn hiện tại, cho nên hai người đã quyết định che chắn sự thật.
10 năm trước, ngày anh sang Mỹ, ông đã âm thầm tới biệt thự trắng, để một phong thư lại cho anh và Duy Phong đã không nhận được…Vậy là, Hoài Mai – người giúp việc đã lấy mất thứ này.
“Chú sẽ tự lộ diện khi nào cháu cần chú ”
Hoài Mai bắt cóc Duy Phong là muốn dụ ông ra mặt…bà ta yêu ông…cho nên có thể dễ dàng xem anh như con mồi.
Duy Thức yêu Vy Anh, nên có thể dễ dàng che mắt anh.
Còn Vy Anh…có yêu anh không? Khi bất kể lúc nào cũng muốn vứt anh ra khỏi cuộc sống của cô ấy?
Duy Phong day thái dương để ép chết những suy nghĩ đang đi lệch khỏi trung tâm não bộ.
Kệ thôi! Anh đã được định sẵn là người thâu tóm khối kinh tế khổng lồ, không nên tốn thời gian vào đống nhập nhằng kia. Duy Phong bắt đầu trích một vụn nhỏ chất xám để hoàn thiện đống hợp đồng đang chờ chữ kí của anh.
Chiếc bút đang xoay trong tay anh bỗng ngưng lại trong vòng nửa tích tắc, Duy Phong ngẩng đầu nhìn người đang rụt rè bước vào phòng kính, mắt anh hằn những tia sáng mạnh mẽ.
Thật lạ! Anh không có bất ngờ nào, thần trí anh hoàn toàn trống rỗng. Anh cười nhạt với chính mình, cảm giác của anh tê liệt thật rồi?
Anh đã rứt hết mọi nhung nhớ, mọi yêu chiều và mọi kiên nhẫn cho ai đó…Hơn mười năm nay, để sau quá nhiều chà đạp trút vào thì lòng anh thật sự đã lạnh ngắt.
Vy Anh bé bỏng và e dè như mèo con, người cô mỏng manh, thể xác tiều tụy không chút sức sống, cô ngơ ngác trước ánh mắt vô thần của anh.
Ánh mắt này…so với khi anh nhìn mọi người xung quanh thì không sót đi lấy một tia lạnh lẽo.
– Anh Duy Phong, em…
Không để cô nói trọn câu, anh đã ném chất giọng sắc lạnh của mình vào máy đen:
– Sa thải hết nhân viên có mặt dưới đại sảnh!
Vy Anh sững sờ, cô phải quay mặt đi và không ngừng chớp chớp mi để nước mặt được thu về, cô cúi gằm mặt, day day mũi chân đầy căng thẳng, mấp máy môi:
– Em…xin lỗi! Em…
Lại một lần nữa, anh ngắt lời cô:
– Hoàng V