ong quá khứ.
Cô đề cập với ông về bố Nhật, mẹ Diệp và mọi người một cách rất tự nhiên còn ông chỉ im lặng, khoé mắt lúc nào cũng cay ướt. Cô không hiểu, vì sao ông một thêm tiều tụy và nỗi xót xa mờ mịt trong mắt ông thêm lớn dần.
Có điều gì đó đang hành hạ ông mỗi ngày hay sao?
Lúc ra về, Trường Doãn đột nhiên gọi cô:
– Vy Anh!
Vy Anh mỉm cười chờ ông lên tiếng.
– Hãy cho phép ta được là bố của con một lần!
Vy Anh cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng vẫn gật đầu. Cô luôn xem ông ấy là bố!
– Cảm ơn con. – Trường Doãn cố nén nước mắt – Mỗi lần nhìn thấy con bố
đều rất đau lòng. Bố căm ghét bản thân mình! Sống đến tận bây giờ nhưng mỗi ngày bố đều lo sợ, hoảng hốt. Bố thật sự rất mệt mỏi!
Vy Anh cắn môi, tìm lời trấn an ông:
– Chỉ còn một tháng nữa là hết án tù mà. Con không sao, con đang rất hạnh phúc và mẹ cũng vậy! Quá khứ cứ để nó qua đi, được không hả bố?
Trường Doãn im lặng thật lâu rồi lắc đầu:
– Khó lắm. Vy Anh à, con có Duy Phong bên cạnh là bố yên tâm rồi. Từ nay, đừng đến thăm bố nữa. Bố sẽ tự dằn vặt mình nhiều thêm.
Vy Anh lặng người, cô gật đầu và mỉm cười:
– Hi vọng bố sẽ sớm xem con là con gái.
Qua chiếc rèm cửa màu xanh, từng ánh nắng chiếu lên đôi mắt đang nhắm nghiền và bầu má phụng phịu.
– Dậy đi. – Duy Phong lôi tuột chiếc chăn ra khỏi cô rồi bế cơ thể mềm mại dậy.
Vy Anh hé mắt mơ màng nhìn anh, nũng nịu:
– Em còn muốn ngủ.
Duy Phong gỡ những sợi tóc vương quanh gương mặt xinh xắn, anh véo nhẹ má cô:
– Dậy!
Vy Anh bướng bỉnh ôm ghì lấy anh rồi bị anh bế thẳng vào nhà tắm.
Hôm nay, Vy Anh sẽ đến thăm Trường Doãn lần cuối cùng theo như nguyện vọng của ông. Cô bỗng nhiên cảm thấy rất bất an khi bước vào trại giam, anh không vào cùng cô vì cô muốn anh để mình tự đối mặt.
Vy Anh bước gần đến phòngthăm bỗng đột nhiên nghe thấy tiếng khóc thất thanh.
Ngồi bệt trước cửa, Hoài Vân thấy cô thì kìm tiếng nấc lại sau đó
đi về phía cô.
– Tới thăm ông ta à?
Vy Anh cảm thấy run sợ, đã thật lâu rồi cô mới gặp Hoài Vân. Quá khứ cho đến hiện tại, chị ta đều rất xem thường và căm ghét cô. Dù sao, Vy Anh cũng đã quên rồi!
– Vâng. Chị cũng thế ạ? – Vy Anh nén nỗi sợ hãi vào trong bởi Hoài Vân là chị gái cô…
Chát! Bàn tay Hoài Vân giáng mạnh vào mặt Vy Anh. Cô rất hận đứa em cùng cha khác mẹ này của mình! Mẹ cô sau khi nằm viện thì đã đến nỗi phát điên, giờ không còn nhận ra cô là ai.
Người dì của cô cũng không khá khẩm hơn là bao, nằm bất động và lẩm bẩm một cái tên nào đó.
Còn Phạm Trường Doãn, từ lúc vào tù bỗng trở thành một con người khác hẳn. Mỗi lần đến thăm, ông ta chỉ lải nhải về quá khứ, về những tội lỗi của mình.
Ông ta bị ám ảnh và dằn vặt, cho tới hôm nay thì…
Chát!
Lại thêm một cái tát nữa khiến Vy Anh kinh ngạc, cô hoang mang cảm nhận được bên má mình đang đau rát:
– Chị…
Hoài Vân xô cô ngã xuống nền, hét lên:
– Cút đi! Ông ta chết rồi, mày còn đến tìm làm gì! Chính mày bảo anh Duy Phong làm chuyện đó đúng không?
Vy Anh ngồi bệt trước cửa phòng thăm, cô không khóc, nước mắt đã bị sự đau đớn ép khô sau những tuyến lệ, chỉ còn một suy nghĩ mãi bám víu lấy tấm thân mềm nhũn của cô.
“Anh ấy đã giết bố cô ”
Hoài Vân rời đi khỏi. Thời gian trôi qua kéo ánh nắng xuyên thẳng vào người cô.
Vẫn suy nghĩ ấy…
“Anh ấy đã giết bố cô ”
Tiếng bước chân cứng rắn vang lên trên hành lang vắng lạnh. Vy Anh gượng dậy, cơ thể cô dường như đã bị rút sạch chất sống, người cứng ngắc, thật bình tĩnh quay người nhìn anh rồi từ từ tiến lại gần anh, chân lê một bước, tim lại đập thiếu đi một nhịp. Và khi cô đứng trước mặt anh, tim đã như ngừng đập.
– Anh Duy Phong này, bố em chết rồi! – Vy Anh không kìm được mà thả trôi một giọt lệ rơi tự do, cô đau đớn thất vọng, giọng nói thật nhẹ nhàng nhưng chứa hàng ngàn âm u uất – Tại sao lại giết bố em? Tại sao máu lạnh như thế? Tại sao đồng ý giảm án tù cho ông ấy rồi lại còn như thế?
Duy Phong mím nhẹ môi, những ngón tay anh siết lại, muốn ôm lấy cô, muốn bảo với cô là không phải anh làm thế nhưng…anh đứng lặng yên.
Tại sao bên anh đã lâu như thế nhưng cô vẫn có thể kết tội anh dễ dàng như thế? Có phải, cô chưa từng tin tưởng và chưa từng hiểu anh?
Môi anh kéo thành nét cười phảng phất, ánh mắt sắc lạnh sẫm dần màu theo cảm xúc kinh hoảng của cô, đáp lại cô là sự im lặng và tiếng va vào nhau khi gió chạm vào không khí.
Vy Anh cắn ghì môi, bật ra từng âm run rẩy:
– Anh không phải là người! Hoàng Duy Phong! Anh không phải là người!
Duy Phong thản nhiên đút tay vào túi, nhếch miệng:
– Là con người! Tôi có đủ 100 tỉ tế bào thần kinh trong bộ não!
Vy Anh hét lên, tiếng hét như xé toạc không gian:
– Tôi hận anh! Hoàng Duy Phong, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Hoài Mai mới là người bắt cóc anh, đâu phải bố tôi, tại sao giết ông ấy!!!
Duy Phong lặng người, dáng cao lớn của anh đột nhiên tách biệt hẳn khỏi ánh nắng và không gian bên ngoài.Anh rơi vào trầm mặc, chiếu lên Vy Anh những tia nhìn chơi vơi.
– Tôi chia tay với anh! Tôi hận anh! Hoàng Duy Phong, tôi chọn phương án hai! Sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh!
Vy Anh khóc, khoảng nước ầng ậng trào ra, cô dứt khoát bước qua người anh.
Duy Phong cười nhạt, tay anh đưa ra giữ cô lại, sức lực yếu ớt của Vy Anh không thể dứt khỏi anh. Duy Phong siết mạnh tay cô nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình thản, âm vực trầm bổng tan nhanh theo không khí:
– Được! Là em nói! – Anh gỡ nhẹ sợi tóc vương trên trán cô, cười nhẹ – Cảm ơn, vì đã bên tôi!
Anh dứt lời, buông cô ra, lặng lẽ bước đi.
Vy Anh đã trút hết toàn bộ sức mình để không ngã quị nhưng khi dáng anh vừa khuất sau hành lang, cô đã gục xuống sàn.
Đau…đau hơn tất cả những lần đau…
***
Ngày hôm đó, Vy Anh lang thang khắp đường phố, chân lê lết còn tâm trí mãi vùi trong những suy nghĩ. Cô đã tin tuyệt đối là anh sẽ vứt bỏ quá khứ vào một xó, nhưng tại sao anh biết rõ là bố cô mà vẫn ra tay sát hại!
Anh luôn là thế, đáng sợ và vô tình!
Cô không thể bên anh được khi thù hận và những mâu thuẫn đang lớn dần trong cô…
Vy Anh không bước tiếp được nữa, cô để yên cho thời gian lùa nhau qua, từng tích tắc đồng hồ mang theo sự đau đớn của cô ngấm dần vào từng thớ thịt.
Hoàng hôn rơi, nắng đã tắt và hoà vào những phân tử không khí. Có người đột nhiên lay lay cô, mạnh đến nỗi những bấu víu bị lắc tuột khỏi cô.
– Đồ đầu đất! Phạm Trường Doãn là tự sát! Duy Phong không nhúng tay vào chuyện này!
Vy Anh thấy vai mình đau nhói. Bùi Quang đang phát điên và hét lên:
– Ngu ngốc! Đi tin lời cô ta, em có đầu óc không?
Bùi Quang tức đến nỗi trán đã chằng chịt gân xanh, anh như muốn bóp nghiền cô:
– Điên thật rồi! Em điên thật rồi!
Bờ vai đang bị bóp méo khiến Vy Anh thật sự bừng tỉnh, giọng cô xiêu vẹo những âm đứt đoạn:
– Anh ấy…không phải anh ấy giết bố em?
Bùi Quang kéo mạnh cô ném lên môtô và phóng đi.
***
Ánh mắt trầm buồn gắn vào khoảng không đen kịt bên ngoài, đôi môi thấp thoáng nét cười vô nghĩa, đầy trầm tư và mệt mỏi.
Duy Phong đứng bên cửa kính, một tay vào túi, nâng ly rượu lên ngang mặt, lắc nhẹ tay để thứ ch
Cô đề cập với ông về bố Nhật, mẹ Diệp và mọi người một cách rất tự nhiên còn ông chỉ im lặng, khoé mắt lúc nào cũng cay ướt. Cô không hiểu, vì sao ông một thêm tiều tụy và nỗi xót xa mờ mịt trong mắt ông thêm lớn dần.
Có điều gì đó đang hành hạ ông mỗi ngày hay sao?
Lúc ra về, Trường Doãn đột nhiên gọi cô:
– Vy Anh!
Vy Anh mỉm cười chờ ông lên tiếng.
– Hãy cho phép ta được là bố của con một lần!
Vy Anh cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng vẫn gật đầu. Cô luôn xem ông ấy là bố!
– Cảm ơn con. – Trường Doãn cố nén nước mắt – Mỗi lần nhìn thấy con bố
đều rất đau lòng. Bố căm ghét bản thân mình! Sống đến tận bây giờ nhưng mỗi ngày bố đều lo sợ, hoảng hốt. Bố thật sự rất mệt mỏi!
Vy Anh cắn môi, tìm lời trấn an ông:
– Chỉ còn một tháng nữa là hết án tù mà. Con không sao, con đang rất hạnh phúc và mẹ cũng vậy! Quá khứ cứ để nó qua đi, được không hả bố?
Trường Doãn im lặng thật lâu rồi lắc đầu:
– Khó lắm. Vy Anh à, con có Duy Phong bên cạnh là bố yên tâm rồi. Từ nay, đừng đến thăm bố nữa. Bố sẽ tự dằn vặt mình nhiều thêm.
Vy Anh lặng người, cô gật đầu và mỉm cười:
– Hi vọng bố sẽ sớm xem con là con gái.
Qua chiếc rèm cửa màu xanh, từng ánh nắng chiếu lên đôi mắt đang nhắm nghiền và bầu má phụng phịu.
– Dậy đi. – Duy Phong lôi tuột chiếc chăn ra khỏi cô rồi bế cơ thể mềm mại dậy.
Vy Anh hé mắt mơ màng nhìn anh, nũng nịu:
– Em còn muốn ngủ.
Duy Phong gỡ những sợi tóc vương quanh gương mặt xinh xắn, anh véo nhẹ má cô:
– Dậy!
Vy Anh bướng bỉnh ôm ghì lấy anh rồi bị anh bế thẳng vào nhà tắm.
Hôm nay, Vy Anh sẽ đến thăm Trường Doãn lần cuối cùng theo như nguyện vọng của ông. Cô bỗng nhiên cảm thấy rất bất an khi bước vào trại giam, anh không vào cùng cô vì cô muốn anh để mình tự đối mặt.
Vy Anh bước gần đến phòngthăm bỗng đột nhiên nghe thấy tiếng khóc thất thanh.
Ngồi bệt trước cửa, Hoài Vân thấy cô thì kìm tiếng nấc lại sau đó
đi về phía cô.
– Tới thăm ông ta à?
Vy Anh cảm thấy run sợ, đã thật lâu rồi cô mới gặp Hoài Vân. Quá khứ cho đến hiện tại, chị ta đều rất xem thường và căm ghét cô. Dù sao, Vy Anh cũng đã quên rồi!
– Vâng. Chị cũng thế ạ? – Vy Anh nén nỗi sợ hãi vào trong bởi Hoài Vân là chị gái cô…
Chát! Bàn tay Hoài Vân giáng mạnh vào mặt Vy Anh. Cô rất hận đứa em cùng cha khác mẹ này của mình! Mẹ cô sau khi nằm viện thì đã đến nỗi phát điên, giờ không còn nhận ra cô là ai.
Người dì của cô cũng không khá khẩm hơn là bao, nằm bất động và lẩm bẩm một cái tên nào đó.
Còn Phạm Trường Doãn, từ lúc vào tù bỗng trở thành một con người khác hẳn. Mỗi lần đến thăm, ông ta chỉ lải nhải về quá khứ, về những tội lỗi của mình.
Ông ta bị ám ảnh và dằn vặt, cho tới hôm nay thì…
Chát!
Lại thêm một cái tát nữa khiến Vy Anh kinh ngạc, cô hoang mang cảm nhận được bên má mình đang đau rát:
– Chị…
Hoài Vân xô cô ngã xuống nền, hét lên:
– Cút đi! Ông ta chết rồi, mày còn đến tìm làm gì! Chính mày bảo anh Duy Phong làm chuyện đó đúng không?
Vy Anh ngồi bệt trước cửa phòng thăm, cô không khóc, nước mắt đã bị sự đau đớn ép khô sau những tuyến lệ, chỉ còn một suy nghĩ mãi bám víu lấy tấm thân mềm nhũn của cô.
“Anh ấy đã giết bố cô ”
Hoài Vân rời đi khỏi. Thời gian trôi qua kéo ánh nắng xuyên thẳng vào người cô.
Vẫn suy nghĩ ấy…
“Anh ấy đã giết bố cô ”
Tiếng bước chân cứng rắn vang lên trên hành lang vắng lạnh. Vy Anh gượng dậy, cơ thể cô dường như đã bị rút sạch chất sống, người cứng ngắc, thật bình tĩnh quay người nhìn anh rồi từ từ tiến lại gần anh, chân lê một bước, tim lại đập thiếu đi một nhịp. Và khi cô đứng trước mặt anh, tim đã như ngừng đập.
– Anh Duy Phong này, bố em chết rồi! – Vy Anh không kìm được mà thả trôi một giọt lệ rơi tự do, cô đau đớn thất vọng, giọng nói thật nhẹ nhàng nhưng chứa hàng ngàn âm u uất – Tại sao lại giết bố em? Tại sao máu lạnh như thế? Tại sao đồng ý giảm án tù cho ông ấy rồi lại còn như thế?
Duy Phong mím nhẹ môi, những ngón tay anh siết lại, muốn ôm lấy cô, muốn bảo với cô là không phải anh làm thế nhưng…anh đứng lặng yên.
Tại sao bên anh đã lâu như thế nhưng cô vẫn có thể kết tội anh dễ dàng như thế? Có phải, cô chưa từng tin tưởng và chưa từng hiểu anh?
Môi anh kéo thành nét cười phảng phất, ánh mắt sắc lạnh sẫm dần màu theo cảm xúc kinh hoảng của cô, đáp lại cô là sự im lặng và tiếng va vào nhau khi gió chạm vào không khí.
Vy Anh cắn ghì môi, bật ra từng âm run rẩy:
– Anh không phải là người! Hoàng Duy Phong! Anh không phải là người!
Duy Phong thản nhiên đút tay vào túi, nhếch miệng:
– Là con người! Tôi có đủ 100 tỉ tế bào thần kinh trong bộ não!
Vy Anh hét lên, tiếng hét như xé toạc không gian:
– Tôi hận anh! Hoàng Duy Phong, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Hoài Mai mới là người bắt cóc anh, đâu phải bố tôi, tại sao giết ông ấy!!!
Duy Phong lặng người, dáng cao lớn của anh đột nhiên tách biệt hẳn khỏi ánh nắng và không gian bên ngoài.Anh rơi vào trầm mặc, chiếu lên Vy Anh những tia nhìn chơi vơi.
– Tôi chia tay với anh! Tôi hận anh! Hoàng Duy Phong, tôi chọn phương án hai! Sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh!
Vy Anh khóc, khoảng nước ầng ậng trào ra, cô dứt khoát bước qua người anh.
Duy Phong cười nhạt, tay anh đưa ra giữ cô lại, sức lực yếu ớt của Vy Anh không thể dứt khỏi anh. Duy Phong siết mạnh tay cô nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình thản, âm vực trầm bổng tan nhanh theo không khí:
– Được! Là em nói! – Anh gỡ nhẹ sợi tóc vương trên trán cô, cười nhẹ – Cảm ơn, vì đã bên tôi!
Anh dứt lời, buông cô ra, lặng lẽ bước đi.
Vy Anh đã trút hết toàn bộ sức mình để không ngã quị nhưng khi dáng anh vừa khuất sau hành lang, cô đã gục xuống sàn.
Đau…đau hơn tất cả những lần đau…
***
Ngày hôm đó, Vy Anh lang thang khắp đường phố, chân lê lết còn tâm trí mãi vùi trong những suy nghĩ. Cô đã tin tuyệt đối là anh sẽ vứt bỏ quá khứ vào một xó, nhưng tại sao anh biết rõ là bố cô mà vẫn ra tay sát hại!
Anh luôn là thế, đáng sợ và vô tình!
Cô không thể bên anh được khi thù hận và những mâu thuẫn đang lớn dần trong cô…
Vy Anh không bước tiếp được nữa, cô để yên cho thời gian lùa nhau qua, từng tích tắc đồng hồ mang theo sự đau đớn của cô ngấm dần vào từng thớ thịt.
Hoàng hôn rơi, nắng đã tắt và hoà vào những phân tử không khí. Có người đột nhiên lay lay cô, mạnh đến nỗi những bấu víu bị lắc tuột khỏi cô.
– Đồ đầu đất! Phạm Trường Doãn là tự sát! Duy Phong không nhúng tay vào chuyện này!
Vy Anh thấy vai mình đau nhói. Bùi Quang đang phát điên và hét lên:
– Ngu ngốc! Đi tin lời cô ta, em có đầu óc không?
Bùi Quang tức đến nỗi trán đã chằng chịt gân xanh, anh như muốn bóp nghiền cô:
– Điên thật rồi! Em điên thật rồi!
Bờ vai đang bị bóp méo khiến Vy Anh thật sự bừng tỉnh, giọng cô xiêu vẹo những âm đứt đoạn:
– Anh ấy…không phải anh ấy giết bố em?
Bùi Quang kéo mạnh cô ném lên môtô và phóng đi.
***
Ánh mắt trầm buồn gắn vào khoảng không đen kịt bên ngoài, đôi môi thấp thoáng nét cười vô nghĩa, đầy trầm tư và mệt mỏi.
Duy Phong đứng bên cửa kính, một tay vào túi, nâng ly rượu lên ngang mặt, lắc nhẹ tay để thứ ch