Nhẹ Bước Vào Tim Anh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
pacman, rainbows, and roller s

Nhẹ Bước Vào Tim Anh (xem 4998)

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

, bột nêm vào nhé.
– Ok – Duy Phong… nhìn vào tủ lạnh rồi cuối cùng cũng mở đúng ngăn tủ gia vị. Ở đây có vô số chiệc lọ nhỏ y hệt nhau, anh không khỏi nhíu mày.
– Đặc điểm nhận dạng của súp và bột nêm!
– Vâng thưa thủ lĩnh! Theo như hình ảnh ở đây thì súp có dạng bột, màu vàng nhạt. Bột nêm có dạng bột, màu…vàng nhạt! Wow, hai cái giống nhau thưa thủ lĩnh! Hay là anh bỏ cả hai đi!
Duy Phong nhấc lọ này lên rồi lại đặt xuống…thật sự là tất cả đều như nhau!
– Nguyên, tôi không phân biệt được giữa súp và các gia vị khác!
– Vậy…thủ lĩnh! B.C cần hội ý!
Duy Phong ừ hử, tiếng xì xầm bắt đầu phát ra. Anh thở dài, ánh mắt vô cùng nhàm chán!
– Thủ lĩnh! Quyết định cuối cùng là như thế này, anh hãy cho tất cả những thứ đó vào đi ạ! Đã là gia vị thì thêm vào sẽ rất ngon.
– Ok.
Sau một lúc lâu xoay sở, Duy Phong cũng đã thực hiện tới bước rán trứng, anh mất kiên nhẫn hỏi:
– Bao giờ thì nó chín?
– Thưa thủ lĩnh, khoảng 5 phút nữa.
Trong thời gian chờ đợi, Duy Phong tựa người vào tủ lạnh và lấy tay day thái dương. Quá kinh khủng đối với anh!
Nếu không phải vì Vy Anh, anh sẽ không đời nào làm mấy cái việc này! Phát điên mất!
– Oh my god! – Anh bỗng giật mình nhìn sang bếp, một mùi khét xông thẳng vào anh.
– Thủ lĩnh, anh sao thế? Đang là bốn phút 29 giây.
– Nguyên, có màu đen là như thế nào?
***
Vy Anh nằm dài trên sofa xem hoạt hình, cô háo hức chờ Duy Phong nấu.
Thời gian qua cứ như là cơn ác mộng ập quấn lấy cô! Đã rất đau đớn, đã rất kinh kinh hoàng nhưng cô muốn trân trọng hiện tại này. Những người đang bên cạnh cô không nên vì cô mà vướng phải đau buồn. Và nhất là anh!
Vy Anh biết cô còn đang rất bất ổn, đôi lúc vẫn mất đi mọi ý thức hay đột nhiên khóc thét lên. Ác mộng đó vẫn luôn ám ảnh lấy cô.Vy Anh cắn ghì môi dưới, vẻ mặt dần dần đờ đẫn.

Có người bước tới cạnh cô, ôm cô vào lòng.
Khối ấm áp quen thuộc từ người ấy khiến Vy Anh tỉnh táo hơn, cô không ngăn được nước mắt hoảng loạn của mình.
– Chờ anh lâu không? – Duy Phong giúp cô lau mặt khi cô đang dần bình tâm, cô yếu ớt lắc đầu, gương mặt trắng bệch và hiện rõ những cảm xúc hoang mang.
– Em muốn ăn. – Vy Anh cười nhợt nhạt, lay nhẹ tay anh.
– Ừ, vậy ăn. – Duy Phong giúp cô ngồi dậy, đem cho cô đĩa thức ăn.
– Anh… – Vy Anh ngạc nhiên nhìn vào món gà rán tẩm mật ong thơm nức với vẻ mặt không tin được! – Là anh nấu đây à?
Duy Phong ừ hử một tiếng rồi giục cô ăn.
– Em biết Duy Phong vĩ đại sẽ làm được mà – Vy Anh vừa ăn một miếng liền kích động ôm anh – Ngon, rất rất ngon! Duy Phong của em là bất bại!
Duy Phong cười cười rồi lại giục cô ăn, áo sơ mi của anh bị tay cô bôi hết vào.
– Anh cũng ăn với em nhé? – Vy Anh bắt đầu phụng phịu.
Duy Phong im lặng, anh ôm cô từ phía sau:
– Em đã về với anh rồi!
Vy Anh ngượng nghịu vừa ăn gà vừa để anh ôm.
Bà Diệp nắm chặt tay Hoàng Duy Thức, quá khứ luôn đeo bám lấy họ cũng đã qua rồi!
Nỗi ám ảnh kinh hoàng luôn len lỏi vào những hơi thở của họ cuối cùng cũng qua đi rồi!
– Anh cũng nấu cho em nhé! – Hoàng Duy Thức mỉm cười.
– Anh giúp em cùng nấu bữa tối đi! – Bà Diệp nhìn hai người ở ghế sofa lần nữa rồi kéo ông đi.
Và ngay khi bà đặt chân vào bếp thì…nín lặng!
Cảnh tượng trước mắt thật… hoang tàn. Gần như mọi thứ đều đáp xuống mặt sàn, vương *** khắp nơi.
Cửa tủ mở toang ra hết, có mùi cháy khét tỏa ra.
Bà Diệp kinh hãi, ông Duy Thức ngỡ ngàng, ngoảnh đầu lại thì đã thấy ai đó đưa Vy Anh rời đi từ lúc nào.
– Trời! Duy Phong phá luôn cái bếp hay sao!
– Thật kinh khủng!
– …
Ngoài cửa sổ, có nhóm người áo đen đang nấp, chiếc khuy hiệu huyền bí phát sáng.
Họ bịt chặt miệng một người mặc đồng phục đầu
bếp. Phía bên trong, bà Diệp vẫn không ngừng cảm thán.
Việc gì Black Company cũng có thể thu xếp một cách nhanh gọn nhất nhưng riêng đống lộn xộn trong kia thì…chịu thôi.

Chiếc cửa phòng màu xám được mở ra, trong bóng tối vang lên tiếng cười khúc khích.
– Đừng ồn!
Tiếng cười ấy lớn dần hơn khi có giọng trầm hạ thấp xuống những âm cảnh cáo.
– Hahaha! Anh…tệ thật đấy! – Vy Anh bị Duy Phong nhét vào chăn nhưng cô vẫn cười ầm lên – Anh…rán trứng mà phá tanh bành cái bếp như thế!
– Suỵt! – Duy Phong đặt ngón tay lên môi cô, vẻ mặt vẫn vô cùng thản nhiên.
Vy Anh dựa đầu lên cánh tay anh, nước mắt lại lặng lẽ trào ra. Đó là sự thể hiện vụng về của hạnh phúc.
– Anh rất yêu em à? Em muốn gì đều được, kể cả khi những điều đó đối với anh thật khó khăn! Em đã rất đau, em đã tưởng mình sẽ chết bởi… – giọng cô tắc nghẹn và đứt quãng bởi tiếng nấc – Anh có biết em đã thế nào không? Vy Anh lúc 7 tuổi, lúc nào cũng rất sợ hãi và đau đớn. Họ luôn đánh em và mắng **** em. Em không hiểu gì cả! Mẹ bảo Hoài Thanh cũng là mẹ em, Hoài Vân là chị gái em và…Trường Doãn là bố của em!
Tay Vy Anh vô thức ghì chặt lấy áo anh:
– Họ là người thân của em! Thế nhưng mà…em đã làm gì sai nào? Mẹ đã sai ở đâu? Tại sao đối xử với em như thế?
Duy Phong đau đớn ôm lấy Vy Anh, cảm nhận sự kích động mạnh từ cô:
– Là bọn chúng sai!
Vy Anh cắn môi tới bật máu:
– Ông ta đã muốn giết em. Bố đã muốn giết em đấy!
– Xin lỗi! Đã không thể bên em được! – Duy Phong mím môi lại, hơi thở của anh đã như ngừng lại.
Vy Anh bỗng buông anh ra, cô cười yếu ớt:
– Anh Duy Phong, nếu không có anh luôn đến cạnh em, em đã không chịu đựng được như thế. Em yêu anh! – Đôi mắt to tròn của Vy Anh ngập nước, cô vươn tay chạm lên từng nét hoàn mĩ trên khuôn mặt điển trai của anh – Em rất hay nghĩ tới anh Duy Phong và tưởng tượng xem anh đang làm gì bên cánh cửa gỗ! Chỉ cần nghĩ đến anh là em có thể chịu được hết!
– Bé con, yêu em! – Duy Phong gỡ tay cô ra, những ngón tay của anh đan vào cô.

Vy Anh áp đầu lên ngực anh, thỏ thẻ đầy ngượng ngùng:
– Anh còn nhớ anh đã phát hiện ra em thế nào không anh Duy Phong?
Duy Phong gật đầu, trong đôi mắt sâu thẳm của anh ánh lên những tia sáng mạnh mẽ, anh nín cười:
– Ngày xửa ngày xưa, có một chú gấu hay ăn thịt heo nên người ta gọi chú là gấu heo!
Ngày hôm ấy, anh tình cờ đi qua căn nhà gỗ và nghe thấy những thanh âm trong trẻo rất đáng yêu. Lúc anh đến gần và lắng nghe thì giọng nói của cô bé ấy đã chạm vào nơi nhạy cảm nhất ở tim anh.
Vy Anh mở to mắt nhìn Duy Phong, cô khổ sở nói:
– Chuyện em kể gấu heo không phải như thế! Anh xấu xa!
Duy Phong tránh ánh nhìn tức tối của cô, lúc ấy Vy Anh nói còn chưa rõ, anh lại không mấy hiểu tiếng việt, chỉ nhớ sơ gấu gì gì đó heo gì gì đó…Anh cười, véo nhẹ má cô.
– Em tha thứ cho anh lần này thôi đấy nhé! – Vy Anh cắn tay anh đe dọa – Em kể nhé, anh phải nhớ kĩ đấy, còn xuyên tạc bậy nữa em sẽ cắn chết anh!
– Được!
– Ngày xửa ngày xưa, có một chú gấu rất mũm mĩm và ham ăn, giành đồ ăn với tất cả các loài khác. Vì gấu rất mập và to nên không ai dám chống đối.Duy nhất chỉ có Heo là không cho Gấu cướp đồ ăn của mình! Rồi hai bên đánh nhau, anh nói xem Gấu hay Heo thắng?
Duy Phong lười biếng đáp:
– Hòa nhau.
Vy Anh gật mạnh đầu, mắt cô

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Biết vợ mang thai với người khác, chồng vẫn để vợ sinh đứa trẻ ra nhưng đúng ngày đầy tháng thì…

Vợ mất, tôi cưới vợ mới về chăm sóc con nhỏ, một lần về sớm thì rụng rời hiểu sao con không dám ngủ cùng bố

Người nhà

Hợp Đồng Lọ Lem Và Hai Chàng Hoàng Tử

Nhẹ Bước Vào Tim Anh