Lời cậu nói ra, như một vết dao đâm vào tim hắn. Cậu nói đúng, nếu hắn cứ cố ở bên cạnh nó thì sẽ càng nguy hiểm cho nó mà thôi. Rốt cuộc là tại sao hắn và nó lại rơi vào một tình huống như thế này để rồi cả hai phải đau khổ, rốt cuộc tại sao hắn lại là ma cà rồng để không thể ở bên cạnh nó. Nhưng nếu phải lựa chọn, hắn sẽ chấp nhận ra đi để nó được hạnh phúc.
-Anh nói đúng. . . Có lẽ tôi nên từ bỏ thì hơn. . .
Hắn nói rồi quay lưng bước đi, bỗng nghe thấy sau lưng có tiếng gọi thảm thiết:
-Không, em xin anh, anh đừng đi mà. . .
Nó đã tỉnh, vùng vẫy thoát khỏi tay cậu, chạy đến bên ôm chặt lấy hắn, nước mắt ướt đẫm áo hắn. Hắn cũng định ôm nó, nhưng không thể được, vậy là tay hắn vô thức gỡ nó ra, nhìn nó đầy chua chát:
-Anh xin lỗi nhưng chúng ta chia tay đi. . .
-Không, em không muốn. Tại sao chứ?Có phải vì em không?Em không sao đâu, đừng bỏ em mà. . .
-Uyển Lan, không phải như vậy đâu. Anh. . . bây giờ không còn tình cảm nữa rồi. . .
-Không, không phải như vậy!Anh nói dối. Em đã nghe hết rồi. Hoàng Nam à đừng đi.
-Cô không nghe tôi nói sao?Tôi không còn yêu cô nữa, mau buông tôi ra!
Thật sự hắn phát điên rồi. Hắn biết, lời này nói ra sẽ làm trái tim nó tan nát, nhưng hắn phải làm vậy thôi, để bảo vệ nó, bảo vệ người hắn yêu.
Nó nghe vậy, sững người, tim đau nhói, nước mắt rơi thành dòng. Hắn thấy thế mà đau lòng, nhưng vẫn quyết quay lưng bước đi. Nhưng chưa bước được vài bước thì đã nghe tiếng gọi thất thanh của cậu đằng sau:
-Uyển Lan!Em mau tỉnh lại đi!
-Hoàng Nam à!Ta muốn nói với con, rằng. . . ta xin lỗi con.
-Cha xin lỗi con ư?Để làm gì chứ?
-Ta đã suy nghĩ kĩ rồi, ta cho phép con đi tìm người con gái mà xon yêu, hãy tìm cô bé ấy về đây.
Chỉ đến khi nghe thấy câu này, hắn mới sững người, nhưng nhanh chóng quay lại trạng thái ban đầu.
-Cha đừng đùa nữa, con không có hứng đâu. . .
-Không đâu con trai, ta không đùa với con đâu. Thật sự ta không muốn thấy con trong bộ dạng này. Bây giờ ta cho phép con làm tất cả, chỉ cần con đừng như vậy nữa. Nếu cần, ta sẽ cho thêm người đi tìm phụ con.
-Cha nói thật sao?
-Ta hứa.
Đâu cần gì hơn, hắn lao ngay ra khỏi phòng, nhanh chóng chạy đi tìm cậu. Đúng như hắn nghĩ, cậu đang ngồi ở cánh đồng hoa oải hương. Hắn không nghĩ gì hết, lao ngay đến túm áo cậu, hét thật to:
-Cô ấy đâu rồi hả?
-Hoàng Nam!Cậu uống rượu à?
-Tôi làm sao cứ mặc kệ đi. Nói đi, cô ấy đâu rồi
-Tôi không biết.
-Anh nói sao?Sao lại không biết?Chính anh đưa cô ấy về mà?
-Đúng là tôi đưa cô ấy về nhà, nhưng sau khi tôi đi ra ngoài, quay lại đã không thấy cô ấy đâu nữa. Suốt mấy năm nay tôi đi tìm cô ấy nhưng không thấy.
-Đồ khốn, anh trông nom cô ấy kiểu gì vậy hả?
-Vậy bây giờ cậu đừng có ngồi đây mà nói nữa, đi tìm cô ấy đi.
Phải, bây giờ hắn phải đi tìm nó. Nhưng cho dù có tìm khắp nơi cũng không thấy. Hắn lại bắt đầu chán nản, lại bắt đầu quay về rượu bia.
-Hoàng Nam!Đừng uống nữa. Cậu uống nhiều lắm rồi đó!-Anh nói rồi giật chai rượu khỏi ray hắn.
-Hai người thì hạnh phúc rồi, chỉ có tôi đau khổ thôi.
-Cậu đừng nói vậy, bọn tớ cũng lo lắng cho Uyển Lan lắm chứ, cũng liên hệ với người thân ở khắp nơi nhưng cũng không có tung tích gì cả.
-Vậy sao?Cảm ơn hai người nhé, nhưng dù có lo lắng đi chăng nữa thì cũng chẳng làm được gì đâu. -Hắn đứng dậy thì lảo đảo suýt té
-Hoàng Nam!Cậu say lắm rồi, để tớ đưa cậu về nhé!
-Không sao, tớ tự về được, cậu lo cho vợ cậu đi.
Nói rồi hắn bước ra khỏi quán, để lại cô và anh. Hắn cứ bước đi mãi, đến một chuyến tàu. Hắn bước lên tàu, cứ đi, đi mãi mà chính hắn cũng không biết mình đi đâu cả. Đến ga cuối, không còn nơi nào để đi, hắn mới bước xuống tàu. Lại đi, đi đến một vùng biển vắng thì hắn đã thật sự kiệt sức, ngã xuống bãi cát vàng. . .
Còn về phía nó. Sau khi tỉnh dậy tại nhà cậu. Quá đau buồn, nó quyết định ra đi. Nhưng đi mãi, vừa mệt, vừa đói khát, nó ngất trước một ngôi nhà to lơn. Rất may chủ nhà này là hai ông bà rất tốt bụng, nhưng lại không thể có con. Thấy nó xinh xắn lễ phép, họ nhận nó làm con nuôi. Nó được sống một khoảng thời gian hạnh phúc, nhưng trong lòng vẫn có một lỗ hổng. . . dành cho hắn, không bao giờ khép lại. Hôm nay là sinh nhật nó, cả gia đình đưa nó đến biển chơi. Đó là bãi biển của riêng gia đình nó nên không ai ở đó cả. Nó chạy tung tăng trên bãi cát vàng. Bỗng dây chuyền hắn tặng nó bị đứt và văng ra xa xa. Nó chạy lại lượm thì thấy có một người đang nằm trên bãi cát. Nó nhớ đây là bãi biển của riêng gia đình nó mà, sao lại có người ở đây được. Nó chạy lại xem thì thấy người này quen quen. Không phải quen mà là rất quen. Đây. . . đây chẳng phải là. . . là hắn sao???
-HOÀNG NAM????Hoàng Nam!Anh tỉnh lại đi!
-Hơ. . . Uyển Lan sao?Haha!Chắc tôi hoa mắt rồi!
-Hoàng Nam, không phải đâu, là em, Uyển Lan đây. Anh nhận ra em không?
-Cô nói dối!Cô không thể là Uyển Lan được. tôi đã đi tìm khắp mọi nơi rồi nhưng không thấy, lẽ nào cô lại là Uyển Lan.
-Đúng rồi!Anh nhớ sợi dây chuyền này không?
Nó đưa cho hắn sợi dây chuyền bằng bạc hình trái tim với hai chiếc cánh, một là cánh thiên thần, hai là của ác quỷ, là món quà có một không hai mà hắn tặng nó.
-Sợi dây chuyền này. . .
-Nó là của anh tặng em. Là của Trần Hoàng Nam tặng cho Hoàng Ngọc Uyển Lan!!!
-Uyển Lan. . .
Hắn rướn người hôn lên môi nó, nó cũng đáp trả bằng cách ôm chặt lấy hắn. Bấy giờ hoàng hôn đang xuống, ánh mặt trời lẻ loi hắt lên bã biển, nơi có một hạnh phúc thật sự. . .
-Anh vừa phải thôi nhé!
-E hèm!
-Được, được rồi. Tôi xin lỗi. Nhưng xin anh giúp tôi với.
-Ừm, được rồi. Tôi tốt bụng lắm