Nó cứ chạy, mặc cho cậu đang kêu gào đằng sau, nó vẫn nhắm mắt chạy. Đến khi cậu hét lên rằng có xe ở trước mặt cùng với tiếng còi xe inh ỏi, nó mới chợt bừng tỉnh. Nhưng mà bây giờ nếu nó bị xe đụng, phải vào bệnh viện, hắn sẽ đến thăm nó, nói cho nó nghe rằng sự thật không phải như vậy, hắn sẽ ôm nó vào lòng , an ủi nó, đợi đến khi nó khỏe lại sẽ dắt nó đi chơi, nấu cho nó ăn, nó nhớ đồ ăn hắn nấu lắm luôn í. Phải, chắc chắn phải như thế. Thế là nó chẳng suy nghĩ thêm nữa, nhắm mắt lao thẳng vào chiếc xe kia. Lúc ấy nó chỉ nghe tiếng còi xe inh ỏi, tiếng Tuấn Phong đang la hét gọi tên nó, còn lại thì không biết gì nữa. . .
-Anh xin lỗi nhưng xin em hãy tỉnh lại, dù anh đáng bị trừng phạt nhưng xin em đừng là cách như vậy. Uyển Lan à, em là con mèo nhỏ của anh, là người duy nhất anh yêu mà thôi. Xin em đấy!
-Có thật hay không. . .
Hắn giật mình nhìn lên thì thấy nó đang mở mắt nhìn mình, nói một cách thều thào mệt mỏi.
-Uyển Lan!Em tỉnh rồi sao?Em có đau ở đâu không?Để anh đi gọi bác sĩ.
-Không, anh đừng đi. Hãy nói cho em nghe đi. Hãy nói chuyện anh kết hôn với Ngọc Mỹ không phải sự thật. . . Xin anh-Nước mắt nó bắt đầu tuôn rơi
-Đúng vậy, không phải là sự thật, anh chỉ yêu mình em thôi. Vậy nên em hãy cố gắng lên.
Nó rướn người lên, hắn hiểu ý ôm chầm lấy nó.
-Em biết mà. Em biết anh là của em mà. Em biết anh sẽ luôn quay về bên em mà. Anh hứa với em sẽ không bao giờ rời xa em nữa đi
-Được, anh hứa. Vậy em cũng hứa với anh sẽ mau khỏe lại và không bao giờ để bản thân xảy ra chuyện nữa được không.
Nó gật đầu, tay ôm hắn thật chặt, sợ rằng hắn sẽ biến mất một lần nữa.
Thế nhưng mọi chuyện không đơn giản như thế. Tại lễ cưới, khi chú rể bước lên, Tố Ngọc Mỹ đã biết đó không phải là Hoàng Nam nên đã la lối um sùm, ngay cả cha của Hoàng Nam cũng rất bực mình, đùng đùng bỏ về. Ông thật sự nổi giận, ra lệnh cho gia nhân đi tìm hắn và nó, sau đó giết chết nó. Cậu hốt hoảng chạy vào cầu xin:
-Xin chủ tịch bình tĩnh. Chúng ta không nên hành động như thế.
-Đến ngươi mà cũng phản bội ta sao?
-Tôi không phản bội ngài. Tôi chỉ khuyên ngài nên suy nghĩ thấu đáo trước khi quyết định.
-Đúng vậy thưa cha. -Ngọc Mỹ từ đâu chạy vào. -Xin cha cho con đi dành lại anh ấy.
-Chẳng phải ta đã cho con cơ hội rồi đấy ư?
-Con xin cha tin con một lần nữa. Chắc chắn con sẽ đưa anh ấy về.
-Được. Vậy ta cho con thêm 3 tháng nữa. Nếu hết 3 tháng con chưa đưa được nó về thì ta sẽ trực tiếp ra tay, lúc ấy thì không ai có thể ngăn cản.
-Vâng thưa cha!
Ngọc Mỹ bước ra khỏi phòng, đi ra khu vườn, nhắm mắt lại cảm nhận luồng khí, sau đó nhoẻn miệng cười:
-Đến đám cưới của tôi mà cô cũng phá, thì tôi sẽ không để cô sống yên ổn đâu.
Nói xong thì bay vù đi. . .
-Con không sao. Nhưng Ngọc Mỹ. . . cô ta. . . hắn đấm thật mạnh xuống sàn.
-Điều bây giờ con cần làm là bình tĩnh lại, như vậy mới có thể giúp con tìm được cô bé kia.
-Cảm ơn mẹ, nhưng bây giờ con phải đi đây.
Hắn bước ra sân. Nếu như không phải cha hắn thì chỉ có một người. Phải, chính là cô ta. Hắn chạy thật nhanh đến ngôi nhà nơi Ngọc Mỹ ở. Ngôi nhà này không lớn lắm nhưng được xây theo kiểu cổ kính, sang trọng. Không cần gõ cửa hay bấm chuông, hắn đạp cánh cửa bung ra, sau đó đi vào trong nhà nói lớn:
-Cô ta đâu?
-Anh tìm em sao?-Ngọc Mỹ trong chiếc váy quí phái tiến xuống lầu, đối mặt với hắn bằng một nụ cười thật tươi.
-Cô bỉ ổi như vậy sao?
-Anh đang nói gì vậy? À, em hiểu rồi. Nhưng terước hết anh cứ ngồi xuống đây đã. Uống ly rượu nhé.
-Cô thôi ngay đi. Cô ấy đâu?-Hắn nắm chặt tay Ngọc Mỹ, nghiến răng hỏi.
-Aaa!Đau quá!Buông em ra!
-Cô có nói hay không?
-Được rồi, em nói.
Hắn buông tay Ngọc Mỹ, nhưng vẫn là ánh mắt cực kì tức giận. Cô ta thì sau khi thoát khỏi tay hắn, ngồi phịch xuống ghế, ôm cánh tay đang sưng đỏ lên.
-Nói đi!Cô ấy đâu?
-Đang ở bên trong. Anh yên tâm đi, em chưa làm gì cô ta cả. Nhưng đó là chưa thôi. Nếu như anh muốn cứu cô ấy thì có thể vào.
-Không lí nào cô lại bắt cóc cô ấy rồi thả ra một cách dễ dàng như vậy.
-Hah!Anh hiểu em đấy. Nhưng hôm nay, em sẽ thả cô ấy vô điều kiện.
-Tại sao?
-Tại em nghĩ lại rồi. Lôi kéo anh bằng cách này thì không hay cho lắm. Em chỉ muốn hù dọa anh một chút thôi.
-Cô được lắm. Vậy cô ấy đâu?
-Ở trong căn phòng kia.
Hắn đứng dậy đi vào căn phòng Ngọc Mỹ chỉ. Đúng là nó đang nằm trên chiếc giường kia. Hắn định tiến lại gần thì bỗng có một cánh tay đập vào gáy khiến hắn ngất xỉu. Người đàn ông tháo chiếc khăb che mặt ra và mỉm cười, gọi Ngọc Mỹ:
-Xong rồi đấy!
-Được rồi. Bây giờ chúng ta chia như thỏa thuận. Anh lấy cô ta, còn Hoàng Nam là của tôi.
-Được. Vậy bây giờ tôi về đây. -Người đàn ông bế Uyển Lan lên, sau đó bay vù đi. Còn lại Ngọc Mỹ. Cô tiến lại gần người đàn ông đang ngất xỉu kia, dùng phép thuật đưa hắn lên giường, sau đó thay một bộ váy khác màu đỏ, vải mỏng, tôn lên đường cong của Ngọc Mỹ, trông thật sự rất quyến rũ, sau đó từ từ tiến lên giường, vuốt ve khuôn mặt hắn, sau đó nói nhỏ :
-Để an toàn hơn thì em sẽ phải dùng chút phép thuật để anh có thể ngủ say đến sáng mai, mà không biết chuyện gì khác được không?Phần còn lại cứ để em lo cho. . .
Trên cánh đồng hoa oải hương thơm ngát, có một cô gái xinh xắn đang ngủ, gối đầu trên đầu gối của một chàng trai. Cậu đưa tay ngắt một bông hoa, cài lên mái tóc nó, vuốt ve khuôn mặt nó, sau đó hôn nhẹ lên má, mỉm cười:
-Anh xin lỗi, có lẽ anh ích kỷ nhưng anh phải làm vậy vì quá yêu em. Em đẹp lắm.
-Anh bỏ tay ra khỏi khuôn mặt cô ấy ngay!
-Cậu đến rồi sao?
-Sao anh có thể làm cái trò bỉ ổi đó chứ?
-Sao lại không thể?Nếu vì cô ấy, việc gì tôi cũng có thể làm được.
-Vì cô ấy ư?Anh đã thật sự nghĩ xem cô ấy muốn gì, anh thật sự nghĩ cho hạnh phúc của cô ấy hay chưa?
-Hạnh phúc ư?Có thể cô ấy