Cô bám lấy tay anh. Anh nhẹ nhàng kéo cô lên. Vừa lên khỏi miệng hố, cô định đứng dậy thì cái chân lại bắt đầu chống đối. Thế là cô đành phải dẹp long tự trọng qua một bên, dùng ánh mắt cún con nhìn anh. Anh thở dài:
-Thôi được rồi. Để tôi đưa cô về nhà.
-Hihi, cảm ơn.
Chưa bao giờ cô thấy vui như buổi chiều hôm ấy. Có lẽ đó chính là nơi cô nảy sinh tình cảm với anh. Không biết anh có vậy hay không nhưng bắt đầu từ hôm ấy cô bắt đầu thay đổi cách nhìn về anh rồi nhưng đâu biết được, anh đã thích cô từ lâu rồi. Chọc ghẹo để cô để ý đến anh mà thôi. Thế là một hôm, anh hẹn cô ở một quán cà phê, bảo cô nhắm mắt lại và tặng cho cô một con gấu bông nhỏ màu trắng, mặc một chiếc váy màu hồng, trên tay ôm một hình trái tim có in chữ “I love you”. Cô nhìn anh với đôi mắt không thể nào mở to hơn. Anh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô và nói rằng:
-Làm bạn gái anh nhé!
Đó là tất cả những gì đã xảy ra mà chúng ta không biết về đôi tình nhân ấy. Mà thôi, luyên thuyên thế đủ rồi, quay lại buổi lễ hôm nay đi. Cô và nó trang điểm xong thì cùng bước ra lễ đường. Ở đây có hai con người mà họ yêu thương. Hắn và anh thì nam tính trong bộ vet màu đen. Thật ra hắn không thích mặc thế này cho lắm, không được thoải mái, thật sự rất muốn xé. Nhưng sợ nó buồn nên đành chịu đựng vậy. Buổi lễ có sự tham dự của bố mẹ hắn, anh, cô và tất nhiên là có hai gia đình của nó nữa. Mọi thứ đều rất hoành tráng, lộng lẫy, tuyệt vời cho đến khi có một tiếng nổ trong rừng. Mọi người đều chạy ra xem và ngỡ ngàng. Nhưng ngỡ ngàng nhất chính là cha hắn. Vì vừa có một chiếc đĩa bay hạ cánh xuống và người đang bước xuống kia chính là anh trai ông, không chỉ thế còn có cả một binh đoàn ma cà rồng. Ông bước lại gần với sự bàng hoàng và bất ngờ, đến trước anh trai ông:
-Anh đến đây làm gì?
-Ôi dào!Em trai, lâu rồi không gặp. Dạo này em khỏe không?
-Vào vấn đề chính đi, anh đến đây làm gì?
-Em không thấy sao?Anh dẫn binh đoàn ma cà rồng đến đây, tất nhiên là để CHIẾM HỮU TRÁI ĐẤT NÀY RỒI!!!!!
Hắn quay sang nó:
-Em ở nhà đi. Bây giờ anh phải vào thành phố một lát.
-Không, em muốn đi với anh.
-Không được đâu. Nhỡ em xảy ra chuyện gì thì anh không chịu được.
-Vậy anh xảy ra chuyện gì em cũng không chịu được đâu. Chưa kể ba mẹ em đang gặp nguy hiểm ngoài kia. Em không thể ở yên ở đây được.
-Uyển Lan à!Nghe anh này. Thứ nhất, anh sẽ an toàn, thứ hai, anh sẽ cứu bố mẹ em ra. Vậy nên xin em hãy ngoan ngoãn ở lại đây đi.
-Anh. . . -Nó định nói thêm gì đó nhưng lại thôi, vì sợ hắn lại mất thêm thời gian dỗ dành nó, bố mẹ nó sẽ gặp nguy hiểm-Vậy thôi anh đi đi. Nhưng hãy hứa với em là anh sẽ không xảy ra chuyện gì và sẽ cứu được bố mẹ em.
-Anh hứa mà.
Hắn hôn lên má nó rồi bay đi cùng với anh, để lại nó với cô đứng thẩn thơ. Biết làm sao bây giờ?Hắn đã nói vậy thì đành ở yên trong nhà cầu nguyện mà thôi. Nhưng biết ai ngờ, nơi an toàn nhất cũng chính là nơi nguy hiểm nhất. Hắn vừa đi khỏi, năm giây sau nó và cô cũng biến mất. . .
Còn hắn và anh thì đang ở thành phố. Ở đây hoàn toàn hỗn loạn. Và dường như tất cả mọi người đều bị bắt và có một số người đã. . . biến thành ma cà rồng do chất độc khi bị bọn ma cà rồng cắn.
Tuy bọn chúng có đông thật nhưng đối với gia đình hắn thế này có nhằm nhò gì. Tất nhiên là bọn họ chỉ cần vài giây là có thể tiêu diệt nhanh bọn chúng. Nói là tiêu diệt nhưng thực chất cũng chỉ đánh cho bọn chúng bị thương và ngất xỉu, bởi họ không thể giết người. Họ giải quyết nhanh đến nỗi ngay cả ông ta cũng phải bất ngờ.
-Mau thả mọi người ra, nếu không thì đừng trách tôi vô tình.
-Haha!Đánh hay lắm. Không ngờ cậu cũng còn sức quá nhỉ?Vậy thì thử đấu với anh một trận xem sao. Nếu tôi thắng, thì cậu đừng có mà xen vào chuyện của tôi. . .
-Còn nếu anh thua, thì hãy biến khỏi nơi đây ngay lập tức!
-Được thôi.
Một trận đấu của ma cà rồng đã diễn ra. Thật sự thì hắn rất muốn xông vào đánh thay cho cha mình nhưng trận đấu này còn liên quan tới cả danh dự hai bên nên hắn không muốn chơi xấu. Nhưng thực tế hình như hắn đã nghĩ sai rồi. Bởi vì cha hắn thắng trận thì ông ta lại trở mặt:
-Haha! Cậu ngây thơ đến nỗi nghĩ trận đấu này là thật sao?Hãy xem này!
Ông ta vừa dứt lời thì có một nồi nước sôi được mang ra. Nhưng quan trọng hơn là ở trên nồi nước sôi đó chính là nó và cô. . .
– Ông tính chạy đi đâu hả ông già?
Nhưng ông ta cố gắng sức, phóng ra một quả cầu về phía cậu thì bị một quả cầu khác của cha hắn phá vỡ. Không những thế, ông còn không kiểm soát được bản thân, phóng thêm một quả cầu nữa làm cho ông ta bị thương nặng và dẫn đến tử vong. Thực ra ông cũng không muốn giết anh trai mình nhưng vì nỗi giận trong lòng, vì phát đạn của tên sát thủ bắn vào con trai ông, . . . ông không thể kiểm soát được nữa. Nhưng có một điều đau thương hơn, . . . đó chính là hắn. Viên đạn đã bắn trúng lưng hắn, máu chảy rất nhiều, nó sợ hãi nhìn hắn, nước mắt rơi thành dòng:
– Hoàng Nam!Anh có sao không? Đừng làm em sợ mà!
Hắn đưa bàn tay đầy máu lên vuốt nhẹ má nó, mỉm cười:
– Uyển Lan, em đẹp lắm!
– Không! Không mà Hoàng Nam!
– Uyển Lan này, anh xin lỗi. Nhưng dù không có anh ở bên, em cũng phải sống thật tốt nghe chưa, mèo con của anh?
– Không, anh không thể rời xa em được. Tuấn Phong! Anh là bác sĩ, anh mau cứu anh ấy đi!
– Uyển Lan à, xin lỗi em nhưng vì viên đạn này có tẩm chất độc cực mạnh, lại găm sâu vào người Hoàng Nam, dù có là thần thánh cũng không thể cứu được. . .
– Không mà, không phải như vậy, anh đang nói dối em phải không? Không thể có chuyện gì xảy ra với anh ấy được.
– Uyển Lan à, nghe anh nói này. Dù có ở đâu đi chăng nữa anh cũng sẽ mãi luôn yêu em, đi theo che chở cho em. Còn cha, con xin lỗi vì không thể làm trọn chữ hiếu với cha được, con xin lỗi. . .
– Con trai của ta, ta mới là người phải xin lỗi con. Chính ta đã ngăn cản con, để cho con đến bây giờ cũng chưa có được hạnh phúc.
– Không sao đâu cha, được gặp cô ấy thôi là con đã thấy hạnh phúc lắm rồi. Nhưng rất tiếc, con không còn có thể gặp lại mọi người nữa. . .
Vừa dứt lời, đôi tay hắn ngã xuống đất. Nó hốt hoảng chạy ra, kêu gào trong đau đớn:
– HOÀNG NAM! XIN ANH ĐỪNG BỎ EM ĐI MÀ!!!!!!. . . . . . .
-Anh Nam!!!
-Uyển Lan?Em. . . nhưng tại sao lại có. . . có hai Uyển Lan.
-Không phải. Em là Uyển Lan của 1 tiếng sau. Tại sao anh không nói cho em biết là sợi