Không cẩn thận đụng phải tổng giám đốc - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Snack's 1967

Không cẩn thận đụng phải tổng giám đốc (xem 777)

Không cẩn thận đụng phải tổng giám đốc

n đề này làm khó rồi.


Trong quá khứ hắn chưa từng có bạn gái, hắn cũng không hiểu đối đãi với bạn gái thế nào.


Hắn chỉ là muốn bảo vệ cô gái này không chịu bất cứ thương tổn gì, cho nên “Lấy” cô vào trong nhà chăm sóc; hắn chỉ là muốn bảo vệ cô gái này không bị thương tổn, cho nên không để cho cô làm bất cứ chuyện gì. Đây chính là phương thức của hắn.


Nhưng nhìn thấy vết bầm trên tay cô, hắn lại cảm thấy hết sức ảo não.


Cô gái này là ngu ngốc sao? Bị Cô Giai Thành cái loại động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới lừa xoay quanh, cũng không hiểu rõ tâm ý của hắn.


“Tôi rất xin lỗi.” Nhàn nhạt nói một câu xin lỗi, đối với Mục Thiên Dương mà nói, đã coi như là tốt lắm rồi, bởi vì hắn cũng không thích giải thích.


Đây là lần đầu tiên hắn chính miệng nói ra bốn chữ “Tôi rất xin lỗi” này.


“Thôi, không cần, dù sao tôi cũng không phải bạn gái của anh.” Doãn Thần Lam bình thản nói.


Mục Thiên Dương vừa nghe xong, hung hăng nhìn cô một cái, tức giận bước đi ra ngoài, sập cửa lại.


Chậc, cô gái này chẳng những không biết nặng nhẹ, hơn nữa còn rất xem thường hắn.



“Nghe rõ ràng!”


Doãn Thần Lam cúp điện thoại, tâm tình cũng suy sụp xuống.


Thật ra thì Mục Thiên Dương cũng không có xấu tính đến mức làm cho người ta hoàn toàn không có biện pháp chịu được. Hắn trừ đối với cô bá đạo một chút, thích hạn chế hành động bên ngoài của cô, vẫn cực kỳ chăm sóc cô.


Mặc dù bá đạo “Chăm sóc” như vậy làm cô khó thừa nhận.


Chỉ là, mặc dù hắn bị cô liệt vào loại người “đào hoa, đa tình”, nhưng trừ cái hôn ngày đó, sau đó Mục Thiên Dương đối với cô cũng coi như là đủ tôn trọng, đến bây giờ hắn, còn không có đạp cửa phòng của cô một bước.


Vậy. . . . . . Cô hiện tại coi là nhân viên Á Tấn? Hay là bạn gái Mục Thiên Dương đây?


Thật là, tại sao đột nhiên tất cả đều trở nên phức tạp như thế?


Nghĩ tới cái khuôn mặt đẹp trai ngất trời không đền mạng kia, cô cũng rất say mê, nhưng khi cái vẻ mặt áp bức không buông tha người hiện lên trong đầu thì cô đã cảm thấy nhức đầu.


Rốt cuộc cô nên coi anh ta như thế nào mới tốt bây giờ?


Vừa lúc đó, bên cạnh cô đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông mặc tây trang màu đen .


“Giám đốc chúng tôi cho mời cô!” Một tên áo đen trong đó nói.


Doãn Thần Lam còn chưa kịp phản ứng, liền hôn mê —


Mơ mơ màng màng từ từ tỉnh lại, căn bản Doãn Thần Lam không rõ mình đang ở đâu.


Cô xoa đôi mắt buồn ngủ để tỉnh táo hơn, phát hiện cô đang ở một nơi thật lớn, mới nhìn giống như không gian phòng họp, bốn phía chỉ bày biện mấy thứ đơn giản.


“Hoan nghênh đến chơi, Mục phu nhân!”


Một thanh âm đột nhiên truyền đến.


Gặp quỷ rồi! Cô kết hôn lúc nào, sao cô lại không biết?


Rầm rầm rầm. . . . . .


Tất cả cửa của mười tám căn phòng ở Mục gia đều bị mở mạnh ra đập vào tường.


“Người đâu, Thần Lam đâu?”


“Cô ấy đi đâu rồi hả ? Có nói qua với ai không?”


” Cô ấy đã ra khỏi cửa mấy giờ rồi? Tại sao không có ai nói cho tôi biết?”


“Ai nói đi? Người của tôi đâu?”


“Tôi không muốn nghe ba chữ “tôi không biết”!


Không thấy bóng dáng Doãn Thần Lam, Mục Thiên Dương tức giận đến mức liền miệng quát mắng.


Trừ “Không biết”, không có ai trả lời được đáp án mà Mục Thiên Dương muốn, nhất là Mặc Sỹ Hoa, càng không nói một chữ.


Bà cúi đầu thấp hơn, để tránh Mục Thiên Dương chú ý tới bà.


Nhưng, hiển nhiên không được.


“Bác Mặc?”


Mặc Sỹ Hoa còn cúi đầu không nói.


Thật ra thì, bà đối với thời gian Doãn Thần Lam ra cửa biết rất rõ ràng, bởi vì chính bà báo cho Mạch Khả Đường. . . . . .


Hỏi không được lý do, Mục Thiên Dương bùng nổ rồi.


Gọi điện thoại, vừa bắt đầu còn nghe được chuông điện thoại vang, cuối cùng biến thành giọng nói hộp thư, không có người nhận.


Chẳng lẽ cô gái này cứ như vậy chạy trốn sao? Tại sao cô lại muốn chạy trốn? Hắn rõ ràng thích cô như vậy, tại sao cô có thể không nói tiếng nào liền chạy đi như vậy?


Chẳng lẽ cô không biết; kể từ lúc tạp chí lá cải viết về chuyện bọn họ, toàn bộ ký giả Đài Loan đều đang truy tìm cô sao?


Cuối cùng, hắn gọi tới công ty Á Tấn để hỏi.


Lô Giai Giai nói là: “Chạy? Không thể nào ! Buổi chiều cô ấy còn gọi điện thoại cho tôi. Hơn nữa tôi đã thông báo, cũng đáp ứng giúp cô ấy xử lý chuyện hiệp ước rồi. Thần Lam không phải là người nhát gan không chịu trách nhiệm như vậy. Cô ấy ngốc thì ngốc, nhưng bị mắng cũng luôn chấp nhận, chưa từng xảy ra chuyện bỏ chạy!”


Doãn Thần Lam mất tích ngày thứ nhất, Mục Thiên Dương vận dụng tất cả quan hệ, hỏi thăm hành tung có thể của Doãn Thần Lam.


Ngày thứ hai, từ ba giờ sáng Mục Thiên Dương đã mở cửa xe ra, lượn quanh thành phố Đài Bắc, cuối cùng sa sút tinh thần về nhà.


Ngày thứ ba, Mục Thiên Dương bắt đầu cảm thấy chuyện không bình thường.


Ngay cả Lô Giai Giai cũng không có tin tức Doãn Thần Lam, chẳng lẽ là bị bắt cóc?


Mới nghĩ như vậy, đột nhiên một bản fax hiện ra, xác nhận ý nghĩ của hắn.


Ánh mắt hắn dừng lại, chăm chú, tờ giấy trên tay Mục Thiên Dương bồng bềnh rơi xuống đất.


Tin tức mới cho hắn biết, Doãn Thần Lam bị hai người áo đen bắt đi .


Sao lại có chuyện như vậy?


Chẳng lẽ gần đây biểu hiện của hắn quá im hơi lặng tiếng nên mới có kẻ dám vuốt râu hùm? (Dùng thành ngữ này hơn hay “cưỡi lên đầu hắn” thì tùy bạn)


Loại người như vậy, hắn thật sự không tìm hiểu cũng không được.


Mục Thiên Dương đấm mạnh vào cái bàn gỗ tử đàn “Điên thật!”


“Phong tỏa tin tức.” Hắn đối với phụ tá ở bên ra lệnh. Hắn chán ghét tên của mình cả ngày xuất hiện trên báo chí, bị một đống người gọi tới gọi lui.


Hơn nữa, hắn cũng không muốn nhờ pháp luật giải quyết, như vậy quá nhẹ nhàng.


Luật pháp quá nhẹ nhàng, chỉ thích hợp khi chủ động lấn áp người khác, mà thời điểm thời điểm bị lấn ép như này, phản kích cũng không cần nhẹ nhàng.


“Tôi muốn tin tức chính xác, toàn bộ.” Hắn cũng muốn xem một chút người nào có cẩu đảm lớn như vậy. (cẩu- con chó, đảm- can đảm mh nghĩ cẩu đảm- can đảm của con chó ^0^ ko biết nó lớn ntn).(Mình nghĩ trong này có một chút ý nghĩa mỉa mai)


“Vâng” người ở bên cạnh, nhanh chóng nhặt tờ giấy ở trên đất lên, lao ra cửa, bởi vì, trong phòng làm việc này không khí ngưng đọng, ngột ngạt đến mức có thể ép người ta phát điên.


Mục Thiên Dương đứng lên, quyết định về nhà, hắn bây giờ không có tâm tình tiếp tục làm việc.


Về đến nhà, hắn triệu tập mọi người.


Nhìn quét mỗi người một vòng xong, ánh mắt hắn lạnh lùng dừng ở trên người Mặc Sỹ Hoa: “Bác Mặc, tôi không có ra lệnh cho bác phải trông coi cô gái của tôi? Hả?”


Mặc Sỹ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Choáng khi thấy vợ ngoan cởi váy trong đêm tân hôn

“Em không muốn nhận quà 8/3”

Bài học cho các cô nàng hậu chia tay

Hào môn thịnh sủng: Cô vợ ngang ngược của tổng giám đốc thần bí

Thấy chồng mê mẩn cô giúp việc 18 tuổi, vợ rước luôn cô ta lên giường cho chồng thỏa mãn và cái kết bất ngờ